www.2teen.forumvi.com
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Phong Linh Vũ Nhật

2 posters

Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Mar 10, 2012 9:53 am

Truyện này là ta đăng trên h4 rùi nha. nhưng vì đăng nhiều lỗi nên sang bên này đăng lại cho nó hẳn hoi tử tế. đợi tý ta viết cái văn án. tầm mất mấy ngày nữa. mà cũng tùy tâm trạng. có khi viết xong trong 1 tiếng nữa.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by nh0ck_ng0c96 Sat Mar 10, 2012 11:50 am

thế ạ..
copy bừa mà lại trúng ng 4r mk ms kinh
:lol:
nh0ck_ng0c96
nh0ck_ng0c96
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 41
Join date : 09/03/2012
Age : 27
Đến từ : gia lam

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Mar 17, 2012 9:34 am

Anh đối với tôi rõ ràng nhưng cũng đầy bí mật. rốt cuộc 8 năm trước ai là ai tôi không cần quan tâm nữa. Chỉ biết với tôi anh là một chỗ dựa vững chắc và an toàn nhất. trước anh tôi không cần bận tâm quá nhiều thứ. chỉ cần biết tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi.

Nếu định mệnh đã định tôi có anh. tại sao còn để hắn xuất hiện?
Hắn đến như một sự sắp đặt không thể khác. Hắn ngạo mạn, nóng nảy nhưng lại mang một tình yêu khắc cốt ghi tâm với thanh mai trúc mã.
May mắn hay đen đủi?
Có lẽ chỉ có số mệnh đoán được.


Tám năm trước khi gặp em tại góc cầu thang thoát hiểm tôi đã tự hứa với mình nhất định phải bảo vệ được em. Tám năm sau khi gặp lại em có lẽ đã không cần tôi bảo vệ nữa. Tôi đã chờ em. Đã cố gắng để có thể thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng tôi không làm được....
Hãy để cậu ấy thay tôi lau khô nước mắt của em.
Nếu còn có thể gặp lại. Tôi mong sẽ thấy em hạnh phúc.



Tôi với cậu có cũng một nỗi đau trong tim. Cậu đã giúp tôi vượt qua cú shock khi cô ấy ra đi mãi mãi. Cánh cửa trong tim tôi chính cậu đã mở ra. Cũng chính cậu là người đã chiếm trọn mọi không gian trong đó. Nếu người cậu yêu không phải cậu ấy. Tôi nhất định sẽ không để cậu đi.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Thu Mar 22, 2012 10:41 am

hôhôhô. hay không? hay không?Phong Linh Vũ Nhật 2383682901
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by nh0ck_ng0c96 Sun Mar 25, 2012 8:14 pm

HAY HAY CHỊ Ạ
nh0ck_ng0c96
nh0ck_ng0c96
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 41
Join date : 09/03/2012
Age : 27
Đến từ : gia lam

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Tue Mar 27, 2012 11:29 am

không phải khen em ạ? hôhôhô!!!
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Tue Mar 27, 2012 11:30 am

Chương 1: Oan gia ngõ hẹp


“Á á á …” Tiếng hét kinh thiên động địa với
cường độ lên đến hàng ngàn decibel mà tâm chấn là tại một nhà thờ nhỏ. Người ta
chưa hết kinh ngạc trước sự kiên cố ngoài sức tưởng tượng của ngôi nhà thờ nọ
thì đã thấy một bóng người nhanh như điện xẹt lao ra từ cửa sau nhà thờ.


“Xơ ơi, cha ơi, mẹ bề trên ơi con đi học đây”
Linh vừa lẳng ba lô lên vai, vừa cố sống cố chết chạy vừa quay lại chào Đức
cha, và mẹ bề trên. Xơ Maria gọi với theo:


“Linh cẩn thận…”


Uỵch. Á…


“…Không ngã”


“Huỵch…huỵch…huỵch…” Cô bán sống
bán chết chạy với tốc độ nước rút 100 m về phía cổng trường đang từ từ đóng
lại.


“3m…2m…1m…”


Cánh cổng rỉ sét kinh tởm đóng sập lại khi cô
chỉ cách nó đúng 30cm. Phía bên kia cổng (nói đúng luôn là bên kia đống sắt rỉ)
thầy giám thị cười rất gian tà, hắng giọng nói:


“Trò Bùi Ngân Linh lớp 11A13 đúng không?”


“Thầy mở cổng cho em đi thầy” Linh xuống
giọng nài nỉ nhưng mắt cô lại ngùn ngụt khí thế.


“hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới.
Trò đến muộn như vậy không lẽ muốn khai trương sổ đen hay sao hả?” Thầy không
thèm liếc nhìn Linh lấy một cái, giọng nói gian manh không thể không nhận ra.


“Thầy ơi, xin thầy đấy.Hôm nay em có bài
phát biểu mà.” Linh rốt cuộc cũng phải lôi cái điều khiến cô căm ghét nhất:
phát biểu khai giảng để được vào trường. Ấy thế mà lão giám thị kinh điển với
biệt danh oan hồn bục giảng mặt vẫn lạnh như tiền.


“Trò đến muộn, theo nội quy phải đứng
ngoài 2 tiếng. Y lệnh thực hiện.” Lão quay người định bước đi lại quay lại gửi
thêm một câu: “Lễ khai giảng bắt đầu sau 30 phút nữa” Kèm theo tiếng cười kinh
dị quỷ khóc thần sầu.


“Được lắm” Linh khinh bỉ nhìn cái lưng “oan
hồn bục giảng”.


“Nói cho thầy biết Bùi Ngân Linh này không
bao giờ chịu thua”


Kế hoạch B: vượt rào.


Bước 1: nhảy lên hai tay bám vào tường điểm
tựa thực hiện bước 2.


Bước 2: bật người, dùng toàn bộ lực cơ thể
nhảy lên trên.


Bước 3: tiếp đất. Giảm tối đa thương tật có
thể có (bao gồm gãy tay, gãy chân, bong gân, trật khớp và nặng hơn là chấn
thương sọ não)


Bước 4: Huy động toàn bộ các giác qua nhìn
trước nhìn sau, liếc bên phải đá bên trái. Nếu có thể còn cần thắp hương khấn
phật xin đừng đụng phải….


“Trò Bùi Ngân Linh”. Giọng nói gian manh cùng
nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy…


Điều tiếp sau đó mà Linh biết là cô bị đá
văng ra khỏi cổng trường không thương tiếc, cái mông hôn đất đau ê ẩm.


Thầm rủa ông thầy giám thị thiêng hơn Tào
Tháo, mình đốt hương muỗi khấn phật mà ông ý cũng mò tới được mới ghê,


Vừa lê lết cái thân thể thương tật đầy mình.
Linh vừa liếc sang cái đồng hồ đeo tay. Tá hỏa.


8h15 phút.


Chết. Chết đến chân rồi. 15 phút nữa cô không
có mặt trước phòng hiệu phó, chuẩn bị cho bài “diễn văn khai giảng năm mới của
học sinh tiêu biểu” thì đừng nói là bị đá ra khỏi cổng. Thầy tổng phụ trách
(với biệt danh bàn chân vàng, từng 5 lần giật được giải vô địch thủng lưới nhà
trong giải thi đấu bóng đá U50 cấp khu phố) có mà sút đầu cô như sút penaty
sang tận châu Phi.


Nghĩ đến là rùng mình. Linh đành cắn răng sử
dụng tuyệt chiêu cuối cùng: Nước mắt cá sấu.


Nói ra thì chẳng lấy gì làm vẻ vang nhưng
cách này lại vô cùng hiệu quả. Hehe.


Cô hít sâu, quay mặt ra sau nhỏ thêm tí
nước ớt cho giống thật (cái này phải cảm ơn bác bán bánh mỳ trước cổng trường).
Cô bắt đầu rên rỉ ỉ ôi, nước mắt chảy ra cứ phải gọi là như lũ sông Đà. Thầy
giám thị cuối cùng cũng chạy ra. Linh định bụng diễn thêm tí chút cho mùi mẫn
nhưng oan hồn bục giảng đã bội vã mở cổng, ánh mắt dáo dác ngó ra ngoài. Chớp
lấy cơ hội ngàn vàng, Linh vọt lẹ, chuồn ngay vào trong.


Nhanh lên, còn 10 phút 29 giây nếu cô không
muốn đầu bị vặt xuống làm bóng đá.


May cho Linh, đường của trường St Helena trải nhựa cực mịn, cô phi như bay trên con
đường, thầm cầu khẩn đủ mọi thánh thần sao cho không gặp cục đá vô duyên nào.


Đá thì không có. Nhưng mà…


“Bipppp…” Tiếng còi xe chói tai công kích cái
màng nhĩ của Linh. Cô hoảng hồn quay lại, nhìn thấy con xe Lambogini màu vàng choé
đang lao như điên trên đường cách sau cô chưa đầy 5 m. Bản năng sinh tồn mãnh
liệt khiến Linh thực hiện được một cú nhảy ngoạn mục không khác gì spiderman ra
khỏi lòng đường nhưng lại không bảo vệ được….cái mông cô. Lần thứ hai
trong vòng 30 phút, nó lại nát như tương bần.


Chưa kịp mắng cho tên điên lái con xe ngứa
mắt kia một trận thì hắn đã lặn mắt tăm. Linh hậm hực đứng lên, hai hàm răng
nghiến chặt vào nhau ken két. Lần sau mà để cô gặp lại thì…


Ôi trời ơi. Chết.


Linh nhìn cái đồng hồ trên tay.


Còn 7 phút 10 giây.


Chết chắc rồi Linh ơi. Lần này thì mày vặt
sẵn đầu ra cho thầy Hùng đá được rồi đấy.


Cô cắn răng phi như bay về phía
hội trường. trời ơi, đến giờ mới biết chọn trường St
Helena là một sai lầm. riêng khoảng cách từ cổng trường tới hội
trường phải mất 30 phút đi bộ. Từ hội trường đến phòng hiệu phó mất mười phút
nữa. Tổng cộng 40 phút. Giết người, giết người.


Chiếc micro sáng lóa vạch trời lao tới, cảnh
tượng có thể nói tái hiện hoàn hảo phân cảnh bắn chưởng trong phim kiếm hiệp cổ
trang.


“Lên sân khấu. NGAY” Thầy Hùng rít lên, tí
nữa nhảy xổ vào mà băm vằm Linh ra. Cô sợ xanh mặt, vội vàng vuốt lại tóc tai
và quần áo rồi đi lên sân khấu.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Thu Mar 29, 2012 11:38 am

Sau bài diễn văn dài dằng dặc.Linh thở phào trao lại micro cho thầy Hùng
rồi đi xuống nhập bọn với đám bạn. Chưa kịp ngồi xuống. Yến Ly – con
bạn nối khố số 2 của cô đã quay sang mắng vốn:

“Bà làm gì mà đến muộn thế, có biết thầy chủ nhiệm với thầy tổng phụ
trách tí nữa xé xác tôi với cái Trang ra chấm muối ớt không hả?”

“Biết rồi." Linh gật đầu như đập tỏi, dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn con
bạn. “Tại hôm nay dậy sớm nên sang tu viện chơi với mấy nhóc. Ai dè đâu
đồng hồ tu viện hết pin làm tôi chạy bán sống bán chết đến đây. Vẫn muộn
30 cm. Thế là bị nhốt ở ngoài. Sau bao nhiêu khó khăn gian khổ mới chui
được vào đây đấy." Cô thở dài kể lại “hành trình tới trường” cho con
bạn, đôi mắt đưa tia nhìn xẹt điện sang chỗ lão Chiến – giám thị.

“Lại Chiến hả” Ly tỏ vẻ thông cảm.

“Chứ còn ai vào đây nữa” Linh phồng mồm trợn mép, giọng nói chứa đựng
nỗi căm ghét không để đâu cho hết “ Ông vẫn tức vụ tôi cho con cá vàng
yêu quý của lão chơi với Mimi”

“Hazzz khổ thân” Ly chậm rãi lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì, 2 mắt Ly bừng sáng lên “Biết tin gì chưa?”

“Tin gì là tin gì” Linh ngẩn mặt hỏi.

“Trường nam sinh St Peter sẽ nhập vào trường ta đấy”

“Không thể nào” Linh đứng bật dậy, hét rõ to làm cả trường quay lại
nhìn. Nhận ra mình đang trở thành mục tiêu nhắm bắn của bao nhiêu thầy
cô cô lập tức ngồi xuống nhưng mắt vẫn trợn trừng trừng.

“Có điên không vậy, tự dưng nhập trường nam sinh và nữ sinh vào làm gì?”

“Cũng không biết” Ly nhún vai “Nhưng trương St Helena và trường St Peter đều do tập đoàn DT xây dựng. Họ nói nhập thì nhập thôi”

“Đừng nói với tôi là DT – tập đoàn kinh tế hùng mạnh nhất châu Á kiệt
quệ đến mức lấy quỹ đất xây trường để xây khu đô thị đấy nhá”

“Không đến mức đó đâu” Ly bật cười “Nhưng nhập cũng tốt chứ sao.Bên St
Peter toàn những chàng đẹp trai. Ôi tứ công tử” Ly hai tay chắp ngực,
mắt nhìn lên trần nhà, miệng rỏ nước rãi tong tong.

“Điên à?” Linh đập vai Ly một cái rõ đau. Ly quay mắt lại nhìn cô bằng ánh mắt rất ấy ấy…

“Sao lại đánh tôi?”

“Đánh cho tỉnh ra. Tứ công tử cái gì? Bà có bị sốt không thế?” Linh sờ
trán Ly rồi sờ trán mình cuối cùng kết luận: “Không sốt. Chứng tỏ chập
dây thần kinh tỉnh táo”

“Có bà sốt thì có. Tứ đại công tử là…”

Linh không thèm nghe nữa, rút MP3 ra nhét vào tai nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư giãn hiếm hoi từ sáng đến giờ.

“Linh, linh ơi” Ly giật giật áo cô, giọng hết sức khẩn cấp.

“Gì, để tôi yên” linh khẽ gắt, mắt vẫn không thèm mở ra. “Từ sáng đến
giờ toàn gặp chuyện xui xẻo. Đã gặp oan hồn bục giảng ngoài cổng trường
lại còn bị tên điên lái Lambogini đam vào suýt đi gặp Diêm…”

Linh im bặt màn thao thao bất tuyệt bởi giọng nói khinh khỉnh không lẫn đi đâu được:

“Trò Bùi Ngân Linh” Oan hồn nhoẻn miệng cười gian tà “Nghe MP3 trong khi thầy hiệu trưởng phát biểu. Thái độ sai”

“Oan hồn đáng ghét, tôi thề với thầy là con cá mới của thầy sẽ đứt trong
tay tôi” Linh đưa tay túm lấy một nhúm cỏ tưởng tượng đang cầm đầu của
thầy Chiến rồi cắt phăng một cái.

St Helena có một hình phạt kinh điển: Cắt cỏ.

Linh đau đớn nhìn sân bóng, nội trong ngày hôm nay cô phải cắt cỏ xong
cái sân này. Oan hồn còn có ý bảo cô nếu không xong ngày hôm nay thì mai
tiếp tục. Thế có chết không cơ chứ, ôi Linh ơi, hôm nay mày làm gì mà
bị sao quả tạ chiếu thế này.???

Thật là mất mặt, đường đường là Bùi Ngân Linh niềm tự hào của St Helena
mà cô phải ngồi đây cắt cỏ. Còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này??? Tất cả
chị tại lão Chiến người đâu mà thù dai thế không biết? Qua cả ba tháng
hè rồi mà lão ấy vẫn không quên được. Mà cô có cố ý đâu? Chỉ hơi cố tình
lùa MiMi vào phòng giám thị thôi. Cũng tại lão ý cơ, cá vàng thì phải
đậy vào chứ, ai đời để hớ hênh trên bàn Mi Mi nó nảy sinh ý đồ đen tối
cũng là chuyện dễ hiểu. Mà chẳng phải cô đến cho lão 1 con cá La Hán rồi
còn gì? Cá vàng so với cá La Hán thì lão ấy quá lời, đáng lẽ người mang
mối thù phải là cô mới đúng (hai tháng tiền tiêu vặt đấy ạ). Ấy thế
mà….hix

“Được rồi, oan hồn tôi sẽ cho thầy thấy Bùi Ngân Linh này không có gì là không làm được”

1 tiếng sau

“Haha” Linh cười rất man rợ, đưa mắt một lượt qua sân bóng đã được cắt cỏ ngon lành.

“Oan hồn ơi oan hồn. Thầy không biết Ngân Linh này có chỉ số IQ 200 hay
sao? Sao thầy giao cho tôi cắt cỏ mà để kho dụng cụ mở tênh hênh như
thế?” Linh đắc chí cười ha hả liếc sang cái kho chất đầy máy cắt cỏ mở
toang.

Ấy chết, phải thủ tiêu tang chứng ngay, không oan hồn mà thấy thì cô coi như xong.

Linh vội vàng đẩy máy cắt cỏ vào nhà kho, vừa đi vừa ngắm lại sân bóng.

Không chê vào đâu được,

“Ớ, cái gì thế kia nhỉ?”

1 vật sáng lấp lánh giữa sân cỏ thu hút ánh mắt cô.Cô dừng bước, tiến về phía đó.

À há. Một sợi dây chuyền hình thiên nga.

Con thiên nga bằng bạc trắng uốn lượn quanh viên đá saphier màu xanh lục. Wow. Tuyệt đẹp.

Linh cầm nó trong tay đưa lên trước mặt ngắm nghía. Tự dưng sợi dây này
làm cô liên tưởng tới 1 nàng công chúa xinh đẹp mặc váy trắng trong cung
điện cổ tích. Vừa đẩy máy cắt vào trong kho, Linh vừa mặc sức tưởng
tượng chủ nhân của sợi dây. St Helena kiểu công chưa nào cũng có: dịu
dàng, quến rũ , thông minh, nghịch ngợm, chững chạc… Không hiểu ai lại
làm sợi dây chuyền đẹp thế này, mà lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy có các
thêm tiền cũng chẳng ai thèm tới.

“Két” Tiếng xe phanh gấp trượt lên mặt đường làm Linh giật mình. Cô vội
chạy ra xem. Láo thật, dám chạy xe trong trường. À mà chẳng phải sáng
nay cũng có một tên điên đi xe trong trường hay sao? Sao thầy Chiến lại
để yên vụ này nhỉ?

“Oan gia ngõ hẹp” Cô thốt lên, lửa giận bừng bừng bốc lên đầu: Lambogini
màu vàng. Tên khốn nạn lái chiếc xe khốn khiếp suýt cho cô xuống chơi
với diêm vương mở cửa xe bước ra. Hừm, hình như hắn đang tìm kiếm gì đó
trên sân bóng. Không lẽ…

Cô nhìn lại hắn, cố liên tưởng đến hình ảnh chủ nhân sợi dây cô vừa mới
xây dựng lên. Đùa chứ, hắn không có vẻ gì là chủ nhân của sợi dây này
cả: dáng người cao to (chắc 1m 9 là ít) áo da đen, quần bò đen, tóc
nhuộm vàng hoe lại được cặp kính Gucci cùng một màu đen nốt. Thêm vào
nữa quả là siêu xe vàng chóe đời mới nhất. Nhìn đi nhìn lại cũng không
thấy hắn với sợi dây rất công chúa này có điểm gì giống nhau.

“Này cô kia”

Linh giật bắn mình suýt đánh rơi hai con mắt xuống đất. Hắn dám gọi cô
bằng cái giọng như thế hả? Cô đã không tính toán chuyện sáng này rồi mà
hắn không chịu an phận. Được lắm, hôm nay chú chết với chị.

“Gọi cô đấy, điếc hả?” Hắn gầm lên, làm Linh càng muốn dần nhừ hắn cho
vào nồi măng. Cô cố kìm cơn giận xuống, thong thả đi về phía hắn.

“Cậu gọi tôi có việc gì?” Linh lấy giọng nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng sao nghe cứ như xé vải thế nhỉ.

“Cô có nhặt được sợi dây chuyền nào ở đây không” Hắn hỏi cô mà cứ như
đang hỏi cung ý, giọng nói hách dịch giống y của mấy lão tham qua bụng
phệ hay ăn hối lộ ngày xưa.

“Có phải sợi dây này không?” Linh mỉm cười, nhái đúng điệu bộ của thầy
Chiến, thò tay vào túi rút ra sợi dây đung đưa trước mặt hắn.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Tue Apr 03, 2012 11:14 am

“Đưa đây” Hắn lạnh lùng chìa tay ra lệnh.
Linh cười thầm trong bụng: “Không dễ thế đâu cưng ah”


“:Nếu tôi không đưa?” Linh bắt đầu di chuyển
chầm chậm đi qua đi lại trước mặt hắn, tay quay quay sợi dây chuyền ở đầu ngón
trỏ. “Thì cậu làm gì tôi?”


“Nếu không muốn chết thì đưa đây” Hắn rít lên
từng tiếng. Dù đã đeo kính râm nhưng Linh cũng tưởng tượng ánh mắt tóe lửa của
hắn. Tự dưng cô cảm thấy lạnh gáy.


“Oh” Linh thốt lên, dừng lại nhìn thẳng vào
mắt hắn. “Nếu cậu thật lòng xin lại thì tôi sẽ trả” Cô cười. “ Nhưng thái độ
cậu như vậy. Chẹp…”


“Cô có trả không thì bảo” hắn hình như rất
tức giận, cơ mặt hắn giật giật, nắm tay chặt, khớp xương kêu khùng khục.


“À, Sáng nay cậu lái con Lambogini này suýt
đâm chết tôi”. Cô cười gian xảo. “Chuyện này cậu tính sao?”


Vừa mới quay đầu lại để nhìn bộ mặt hắn, Linh
đã thấy một nắm tay vạch trời lao đến mang theo sát khí đằng đằng. Cô cười khẩy
né sang một bên. Hắn đấm hụt tức tối lao tới co cẳng tung một cú đá cực đẹp
mắt.


“hụt rồi”. Linh cười khanh khách, ngửa người
ra sau tránh. Hắn tức điên tiết với tay giật cái kính râm ra nhìn cô trừng
trừng, bộ dạng không khác là mấy so với mấy con khỉ trong vườn bách thú bị cô
cho ăn ớt.


Ôi trời ơi.


Linh suýt ngất.


Tên này sao mà đẹp trai thế không biết. Đôi
lông mày rậm, làn da trắng đến con gái nhìn cũng ngứa mắt. Sống mũi cao ,
thẳng, đôi môi mỏng, ánh mắt sâu màu xanh lá đang bốc lửa phừng phừng.


“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu cô không trả thì
đừng trách tôi là không nhường phụ nữ” Hắn lạnh lùng ra tối hậu thư làm Linh
bật cười không kìm lại được. Cô cố gắng lắm mới nói được một câu:


“Cậu, cậu đang dọa tôi đấy à?”. Nói xong cô
ôm bụng cười sằng sặc, cười chảy cả nước mắt. Lâu lắm rồi không có người thách
thức cô như thế.


Hắn thộn mặt nhìn cô, không tin được, trên
đời này lại có người con gái như thế. Chẳng cần suy nghĩ, hắn lao thẳng về
phía Linh tung một cú đấm nhằm trúng mặt cô mà lao tới.


Linh vẫn ôm bụng cười sằng sặc, nhẹ nhàng né
người sang một bên, chân khua một cái.


“Rầm”


“Hử, Hắn có ngã đâu mà nghe tiếng khủng khiếp
thế nhỉ?” Linh thộn mặt tự hỏi mình, lúc cô khua chân hắn nhảy lên và tránh
được. Giờ vẫn đứng như trời trồng kia kìa. “Vậy thì….”. Linh đưa mắt quét một
lượt.


Sợ quá, sợ quá. Cô giật bắn mình, theo phản
xạ chạy lùi ra xa. Khiếp toàn là nữ sinh St Helena,
hơn nữa mắt bọn họ đều nổi lên hai hình trái tim màu hồng to khủng bố, miệng
không ngừng hú hét. Á, hình như cô còn nhìn thấy băng rôn khẩu hiệu nữa. Chẳng
nhẽ Bigbang, Suju, DBSK về thăm trường hay sao? Không hề. Nếu có thế thì
cô phải biết chứ, chẳng gì cô cũng là hội trưởng hội học sinh cơ mà.


Linh căng mắt dõi theo đám đông chỉ thấy bọn
họ ríu rít vây quanh một dáng người cao to, áo khoác da đen, tóc vàng.


Suýt chút nữa cô sặc nước bọt. Chẳng nhẽ tiêu
chuẩn của nữ sinh St Helena thấp thế? Tên này
đẹp trai thật nhưng tính cách thì không thể chấp nhận, hắn có gì mà lũ nữ sinh
nhìn thấy hắn như ruồi gặp mật, cứ quấn lấy là sao? Không thể hiểu nổi.


Linh quay bước đi, hai tay đút túi quần huýt
sáo vui vẻ. Đằng sau cô, hắn vừa vật lộn với đám fan cuồng vây quanh vừa hét.


“Cô kia dừng lại trả sợi dây cho tôi”


“Tôi đã nói rồi, bao giờ cậu chịu xin lỗi thì
tôi trả lại” Linh đưa tay lên miệng tạo thành chiếc loa vọng lại. Xong, cô nở
một nụ cười rồi đi thẳng.


Linh vui vẻ đi về văn phòng của mình. St
Helena giàu đến nỗi dành cho hội học sinh cả một căn phòng rộng thênh thang,
điều hòa, bàn làm việc, tủ sách, bàn nước đủ cả.


Linh lục túi lấy chìa khóa mở hòm thư của
hội.


“Ầm, ầm, ào ào”.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Thu Apr 05, 2012 11:36 am

Á. Mình vừa tìm được mấy cái ảnh đẹp cực. hehehe. đăng lên làm minh họa nhân vật. Phong Linh Vũ Nhật 3894064144
Trời ơi!!!! Quá nhiều soái đẹp!!!
Ta đâm đầu chết đây!!!
Đành đăng hết lên cho cả nhà cho ý kiến.
Phong Linh Vũ Nhật Soai-ca-30
cái anh này mình vô cùng thích nhá. đẹp khủng khiếp. hehehe
Có thể coi đây là anh Phong. (Má ơi! đẹp trai khiếp!)
Phong Linh Vũ Nhật 75331_169220606437694_167363063290115_515056_223038_n
anh này cũng đẹp.hihihi! phê nhất khoản ảnh kéo vĩ cầm.
Phong Linh Vũ Nhật Ve1babd5
anh này mặc dù không đúng thời lắm nhưng mình thật là rất chi thích ảnh.
Hay mình viết cổ trang nhể. lấy ảnh làm nhân vật chính hhohohoho.
Phong Linh Vũ Nhật 12e3f4c773e82365e4dd3bf01
Anh này thì... ừm... không biết lấy làm nhân vật nào. đẹp thì có đẹp nhưng khí chất chả hợp với nhân vật nào của mình. Buồn ghê! ảnh soái như vầy!!
Phong Linh Vũ Nhật 778
Không Còn gì để nói! ảnh quá suất!
Phong Linh Vũ Nhật Art_paintings_of_hansome_man_bi593-1
Anh Phong!!!! huhuhuhu. Sao lại có họa sĩ hợp ý mình thế này????
Phong Linh Vũ Nhật Art_paintings_of_hansome_man_bi614
Đoán ra ai không?
Đến mình còn không biết phân ảnh vào vai nào nữa! hĩ. Nhưng mình thích ảnh.
Phong Linh Vũ Nhật Soaicahiendai21
Anh không phải đẹp. mà là đẹp chói lóa. ô ô !
Tạm thế đẫ. mình vẫn chưa tìm thấy hình ảnh ưng ý của Linh. Hì hì. Đừng nói mình trọng nam khinh nữ. Mình buồn.
Cơ bản tính mê giai đẹp ngấm vào máu không sửa được!!!
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by nh0ck_ng0c96 Sun Apr 08, 2012 10:37 pm

haha....mê zai...giống mk
ma sao chị siu thế nhể
Phong Linh Vũ Nhật 1870833887
nh0ck_ng0c96
nh0ck_ng0c96
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 41
Join date : 09/03/2012
Age : 27
Đến từ : gia lam

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Tue Apr 10, 2012 10:50 am

Điều tiếp theo Linh biết là cô bị vùi trong
đống công văn, giấy tờ, chất đống trong hòm thư.


“Tứ đại danh bổ”. Linh hét vang trong điện
thoại, vẫn bị vùi trong đống giấy.


“Có mặt”. Ba tiếng nói ở ba âm vực khác nhau
đồng thanh khiến mang nhĩ cô suýt nổ tung.


“ôi trời ơi, Linh ơi: Trang thốt lên đầy kinh
ngạc. “Có cần yêu công việc đến nỗi ôm công văn đi ngủ không?”


“Nào”. Mai chìa tay ra kéo Linh khỏi đống
giấy tờ. “Gọi gấp thế có việc gì?”


Linh đưa mắt xuống đống giấy hổ lốn trên nền.
Mai cúi xuống cầm vài tờ lên xem.


“Đơn xin thành lập fanclup của Đào Văn
Nguyên, xin lập câu lạc bộ ủng hộ Lý Khánh Chung…”Mai chưa kịp đọc hết thì
Trang đã cướp lời.


“Đơn sau là xin thành lập fanclup của Dương
Thanh Phong và Nguyễn Hoàng Nam
chứ gì?”


“ừ, tất cả đống đơn này đều xin thành lập
fanclup của bốn tên đó. Bộ họ có gì đặc biệt à?”. Mai ngơ ngẩn quay sang Ly và
Trang thì bị hai đứa tặng cho hai bên trán hai quả ổi to đùng.


“Bà có biết không?”. Hai đứa quay sang Linh,
ánh mắt đầy đe dọa.


“Không”. Cô thành thật lắc đầu.


Cốp. Cốp. Cốp…


“Ui da”. Ly và Trang kêu lên, trán nổi u to
đùng.


“Này, vì sao tôi lại bị cốc nhiều hơn bà?”.
Trang cay cú quay sang hỏi Ly.


“Vì bà là hội phó mà không nghiêm túc”. Linh
nghiêm nghị nhìn Trang.


“Còn bà, thư ký thu dọn đống này mang để trên
bàn tôi”. Nói xong Linh đi vào trong, để kệ Ly thu dọn đống giấy tờ rơi vãi
lung tung.


“Hazzz. Năm mới giời ra, chưa chi công việc
đã chất đống”. Trang đưa tay khều khều đám hồ sơ chất sẵn trên bàn chờ giải
quyết.


“Làm thế nào được?”. Mai nhún vai, giơ tập hồ
sơ đầu tiên ra, biên bản thu chi của hội học sinh năm ngoái.


“Linh này, bây giờ St
Helena và St Peter thành một rồi, vậy hội học sinh có cần bầu lại
không?”. Ly khệ nệ ôm đầy một thư thả xuống trước mặt cả bốn đứa, mỗi đứa tự
động nhặt thư, bóc thư, đọc thư.


“Không biết nữa”. Linh lơ đãng trả lời trong
lúc đóng dấu cốp vào tờ đơn. “Nhưng chắc là có đấy, nghe nói hội học sinh bên
đó khủng lắm”.


“Ờ, cũng đúng”. Mai gật gù. “Nhân tiện nói
đến St Peter. Sao bọn nữ sinh trường mình lại ra rả xin lập fanclup cho mấy cái
tên…ờ…?”. Mai gãi đầu suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi mấy cái tên
đó.


“Là Đào Văn Nguyên, Lý Khánh Chung, Dương
Thanh Phong và Nguyễn Hoàng Nam”.
Ly nhắc nhở, tay vẫn không ngừng bóc thư, ký, đóng dấu.


“ừ,ừ. Vậy mấy tên đó là ai?”. Mai thắc mắc,
đưa tay xé toạc cái bì thư.


“Tứ đại công tử của St Peter”. Trang vừa đọc
hồ sơ vừa trả lời, mắt vẫn không rời những dòng chữ chi chít dài dằng dặc.


“Tứ đại công tử?”. Linh dừng tay, nặn óc nhớ
lại. “Sao nghe quen quen”.


“Ừ trong lễ khai giảng tôi nói với bà rồi còn
gì?”. Ly ngẩng đầu lên, nhìn Linh bằng ánh mắt nghi hoặc rồi đột nhiên vỗ
đầu mình một cái. “Quên, lúc đấy bà đang nghe Mp3. Chẳng trách”.


“Thế tóm lại tứ đại công tử là gì?”. Mai sốt
ruột giục Ly.


“Tứ đại công tử là thái tử của bống tập đoàn
hùng mạnh nhất Đông Nam Á, hiện nay bao gồm bốn lĩnh vực: kinh tế, y tế, xây
dựng và hàng không”.


"Dương Thanh Phong: đích tôn tập đoàn y
dược Văn Bảo. Gia đình anh ta sở hữu một chuỗi các bệnh viện tư nhân, chất
lượng quốc tế, và gần chục nhà máy sản xuất thuốc, thực phẩm chức năng lớn nhỏ.
Đắc tội với anh ta coi chừng có ngày chét không có chỗ để xác”. Ly nuốt nước
bọt, hình như nói dài quá làm cô khô cả cổ, cứ tu nước ừng ực. Trang thấy Ly
không còn sức chiến đấu liền ra tay tương trợ, tiếp tục bản kê khai về tứ đại
công tử.


“Lý Khánh Chung, thiếu gia của tập đoàn xây
dựng Đình Song, các toàn nhà cao tầng trong cả Châu Á này đến 70% là do tập
đoàn đó phụ trách. Các khu đô thị xanh, đô thị thông minh, villas cao cấp đều
tuộc về Đình Song. À, nghe nói cậu ta là thủ lĩnh băng nhóm nổi nhất hiện nay.
Đai đen đệ nhất đẳng Taewondo đấy”.


“Nguyễn Hoàng Nam, cậu chủ tập đoàn hàng không
lớn thứ hai thế giới Vieairline. Sở hữu hàng chục máy bay Boing, hơn mười
chiếc chuyên cơ, mười lăm trực thăng, nghe đâu còn có phản lực siêu thanh và
máy bay concord nữa đấy”.


“Cuối cùng là Đào Vũ Nguyên, tên này mấy bà
biết rồi. Đại thiếu gia DT mà”. Ly tinh ngịch nháy mắt, biết rồi, đúng là
vinh hạnh, như sét đánh trúng đầu.


“Còn một điểm nữa”. Trang thì thầm rất kịch,
ngoắc tay kéo Linh,Ly và Mai vào gần hơn. “bốn anh chàng này còn đẹp trai hơn
cả trai hàn cơ”.


“Thật á?”. Mai tròn mắt hỏi lại. “Đẹp trai
hơn Hero và KimBum không?”.


“Ừ, hơn”.


“Thế thì…”. Mai tự dưng linh hoạt hẳn lên bới
tung đống thư trên bàn. “Đơn đăng ký đâu, tôi cũng xin gia nhập fanclup của tứ
đại công tử”.


Cốp. Cốp. Cốp.


Ba vết đỏ to đùng trên trán Mai, cô ôm đầu,
xoa xoa mấy cục u mới nổi.


“Dù là hâm mộ nhưng “Tứ đại danh bổ” chúng ta
không thể để bọn nam sinh St Perter nhét vào cùng với hội fan cuồng được”. Ly
ngồi thẳng lưng, khoanh tay trước ngực vắt chân chữ ngũ nhìn rất oai phong lẫm
liệt.


“Đúng”. Linh và Trang gật đầu tán thành.


“Huhu”. Mai địch không nổi ba người còn lại
chỉ còn biết ngồi than thân trách phận sao năm ngoái lại đồng ý gia nhập “tứ
đại danh bổ”
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Tue Apr 10, 2012 10:50 am

Siu gì hả em?
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Apr 14, 2012 10:25 am

“Phạch, Phạch”. Tiếng động cơ rền rĩ trên đầu, Lý Khánh Chung hơi nheo
mắt lại để tránh bụi bay vào. Anh đứng khoanh tay dựa người vào chiếc
xe của mình. Gió từ cánh quạt trực thăng thổi bay mái
tóc vàng của anh khiến nó trở nên hơi rối.


Từ trên chiếc trực thăng, quản gia mở cửa bước xuống cúi đầu chờ đợi.


Dáng người vạm vỡ, từ trong trực thăng bước ra. Chung mỉm cười từ từ đi về phía đó.


“Chào mừng tới St Helena”. Anh ôm vai người bạn thân.


“Ông đến sớm vậy?”. Nguyễn Hoàng Nam cười đấm lại vai Chung.


“Ừ, hai đứa kia đâu, sao không đến cùng ông?”. Chung ngả vào trong trực thăng: trống không.


“À, Nguyên vẫn ở Anh chưa về. Phong thì…” Anh nhìn đồng hồ: “Một phút nữa”.


Vừa đúng lúc đó, lại tiếng động cơ ầm ầm, chiếc trực thăng mới toanh từ từ hạ cánh.


“Xin chào”. Chung và Nam vẫy tay chào người ngồi trên ghế lái, anh ta mỉm cười đáp lại.


Nam nhìn đồng hồ nở nụ cười tươi rói.


“Muộn mười giây. Mười triệu. Đưa tiền đây”. Nam chìa tay trước mặt Phong. Anh tháo kính, bỏ găng tay ra.


“Không có đâu”. Phong trả lời xanh rờn, đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh. “Ừm, St Helena cũng không tệ”.


“Cũng đẹp”. Chung gật gù. “Nhưng học sinh trường này không thể chấp
nhận được”. Anh trừng mắt nhớ lại những việc xảy ra từ sáng tới giờ. Ôi
sợi dây chuyền của tôi.


“Sao ông biết? St Helena toàn kỳ nữ cơ mà?”.


“Thôi đừng nhắc đau hết cả đầu”. Chung chuyển chủ đề, khoác vai hai
người bạn. “Đến rồi thì tới chào hiệu trưởng cho phải phép chứ?”.


“Nào đi. Lâu rồi không gặp papycocotet cũng thấy nhớ”.


Thứ hai đầu tuần.


Hội trường St Helena vốn dĩ rất rộng nhưng hiện nay với số học sinh
của hai trường gộp lại thì không khác gì cá mòi đóng hộp, vô cùng chật
chội và nóng bực.


Linh thò đầu từ sau cánh gà xem mà thấy chóng cả mặt, khiếp toàn người
là người, hội trường như bị xẻ đôi bên là màu trắng của đồng phục nữ
sinh St Helena. Bên kia là màu đen của đồng phục St
Peter.


Tự dưng Linh cảm thấy hồi hộp, công việc MC này làm cả năm ngoái rồi,
nhưng hôm nay đông người thế này lại thấy hơi lo. Cô ý thức được mình
đại diện toàn thể nữ sinh nơi đây, phải cố gắng hết mình,
không thể để bọn đực rựa St Peter coi thường được.


Nghĩ vậy Linh cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, cô hít sâu, điều chỉnh lại
dáng vẻ, vuốt lại tóc tai cho ngon lành. Dù gì thì cũng là buổi chào cờ
đầu tiên của năm học mới. Phải chỉn chu.


“Xin chào mọi người”. Linh bước ra sân khấu, vui vẻ chào.


Bằng tài năng ngoại giao thiên phú và giọng nói dễ nghe, Linh thành
công rực rỡ trong chiến dịch xây dựng hình tượng nữ sinh St Helena. Bằng
chứng là bọn nam sinh mắt không còn vênh ngược bằng trời
khi liếc sang bên nữ sinh nữa, thái độ cũng có vẻ thân thiện hơn
nhiều.


“Cảm ơn mọi người. Buổi chào cờ đến đây là kết thúc. Xin mời các bạn
trở lại lớp”. Linh nở một nụ cười rồi đi vào trong cánh gà thở phào nhẹ
nhõm.


“Linh ơi bà siêu thật đấy”. Mai nói đầy ngưỡng mộ, nắm tay Linh lắc
lấy lắc để. “Bà có thấy mắt bọn St Peter nhìn bà không? Cứ như ruồi gặp
cơm thiu ý, buồn cười chết đi được. Hahaha”.


“Thường thôi”. Linh đưa tay hất mái tóc dài ra sau lưng. “Tôi là ai cơ
chứ? Bùi Ngân Linh này mà lại để St Helena thất vọng hay sao?”


“Ừ, bà tốt, bà tốt. Về lớp ngay muộn giờ rồi”. Trang từ đâu chui ra ,
giang hai cánh tay như hai cái mo hót, hót Linh và Mai lên lớp.


“Cả lớp đứng”.


“Chào các em”. Cô Ngân nở nụ cười hiền thục làm Linh suýt nôn hết cả
ruột gan. Khiếp hôm nay mới trúng đề hay sao mà Kim Hoa bà bà lại nhẹ
nhàng dịu dàng thế.


“Hôm nay lớp ta có bạn mới”. Lại nụ cười nghiêng xô mắm tôm đổ thùng
mắm tép. Ba bóng người bước vào lớp, Kim Hoa bà bà nở nụ cười đến tận
mang tai giới thiệu.


“Đây là ba học sinh đến từ St Peter, các em làm quen với nhau đi”.


“Xin chào, mình là Dương Tùng. Rất vui được học cùng lớp với các kỳ nữ
đứng đầu St Helena”. Tên con trai đang gần cô Ngân nhất nói. Ừ, tên này
nói năng cũng biết điều đấy chứ. Mặt
mũi cũng gọi là đẹp trai.


“Mình là Nguyễn Quang. Mong các cậu giúp đỡ”.


Được. biết lễ phép với ma cũ.


" Mình là Lí Thanh. Sau này nhờ các cậu giúp đỡ."


Không tồi. Gây được ấn tượng tốt.


Linh thầm nhận xét, xem ra học sinh St Peter không phải ai cũng xấu.
Đơn cử là ba tên này cũng không phải đến mức làm người ta ghét.


Màn chào hỏi đã xong, Linh lại chúi đầu vào đống bài tập chất cao ngồn
ngộn và khó nhằn răng. Cô không để ý ba bạn mới đến chỗ mà không ngồi
chỉ đứng bên cạnh sắp sách vở trên bàn.


“Rầm”. Cửa lớp bị một bàn chân đát suýt bung bản lề, giọng nói rất thanh nhưng lại đầy mỉa mai.


“Sao lại xếp chúng ta vào cái lớp mọt sách này cơ chứ?”.


“Thôi nào đây là lớp trọng điểm của St Helena đấy. Toàn gương mặt đại
diện cho nữ sinh toàn quốc. Ông thắc mắc gì?”. Giọng nói nhẹ nhàng vui
vẻ, nghe hắn nói Linh cũng thấy mát lòng, cô ngẩng đầu
lên để nhìn mặt con khỉ đột vừa chê cô là mọt sách.


Mắt cô lướt một lượt hai người đứng trước cửa lớp.


Trời ơi, cô ngất đây, ngất đây. Hai tên này đúng là ví dụ điển hình
cho sự bất công của chúa mà. Chúa ơi, sao người lại cho bọn chúng nhiều
như vậy? Huhuhu.


Bọn này quả thực rất rất đẹp trai.


Một người mang khí chất lãnh đạo rất đặc biệt, thân hình hắn rắn chắc,
nước da màu sô cô la, khỏe khoắn, gương mặt đẹp như điêu khắc, hoàn hảo
đến từng chi tiết. Đôi tròng mắt màu đen huyền tinh
anh. Hắn mà đóng vai đại tướng quân trong phim cổ trang đảm bảo địch
nhân sợ mà thua.


Người kia, dáng người cao gầy, làn da rám nắng rất quyến rũ, đôi môi
vừa phải, sống mũi cao, kiêu hãnh, lông mày đen rậm làm điểm nhấn cho
đôi mắt sắc sảo. Chiếc khuyên kim cương trên vành tai trái
tỏa ra ánh sáng chói chang, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ ôm lấy gương
mặt xương xương. Hắn đẹp như thiên thần, chỉ thiếu mỗi đôi cánh trắng và
vòng sáng trên đầu thôi.


Nhưng Linh thấy hai tên này không đẹp trai bằng tên và chớn cô gặp hôm
khai trường. Nhắc đến cô lại tức anh ách, không hiểu hắn được phân vào
lớp nào, cô mà biết thì hắn sẽ bị trù dập cho đến chết.


Mất hết cả hứng thú, Linh quay sang định gọi Trang cho mượn cái máy
tính. Mấy tên này đẹp mà làm gì, có ăn được đâu, học là trên hết.


“rầm, rầm, xoảng, xoảng”.


Cô ngã lộn cổ từ trên ghế xuống đất. Trong lúc chân tay khua khoắng
loạn xạ tìm cách cứu vãn tình hình cô lại gạt luôn cả đống sách vở trên
bàn xuống. Lồm cồm bò dậy, cô suýt ngã tiếp. Đập vào
mắt cô là hàng chục à không hàng trăm trái tim màu hồng nổ bùm bụp
trên đầu đám nữ sinh. Tam danh bổ cũng không khá khẩm hơn, mắt chớp chớp
mồm đớp đớp hướng thẳng lên cửa lớp, nước dãi thì cứ thi
nhau tràn đê nhỏ xuống đất bồm bộp…


Sock. Linh hết quay lên phía hai tên đẹp trai, lại quay xuống đám bạn
háo sắc, không thể hiểu nổi hai tên này làm gì mà bọn chúng cứ như nhiễm
virut Nam tước bóng đêm thế kia? Treo máy hết cả. Giả
sử bọn chúng mà thấy tên cà chớn ấy có khi chập bo mạch chủ nổ RAM mà
cháy mất.


“Ơ”. Linh ngớ người. Cô vừa nhìn thấy gì nhỉ? Một cái chân thò ra từ sau lưng tên Socola (da socola).


Không phải hai tên này là quái vật đội lốt người, đến đây mê hoặc nữ sinh để hút máu, móc mắt hay lấy tim đấy chứ?


“Hơ hơ hơ”. Vi virut đẹp trai đúng là có hiệu quả. Lại giọng nói mỉa mai vang lên.


Trời ơi, không phải hai tên này nội công thâm hậu đến độ nói được bằng
bụng giống lão gì gì đó trong tiểu thuyết Thiên Long bát bộ của Kim
Dung chứ? Miệng có mở ra đâu mà lại có tiếng nói thế kia?
Tiêu rồi, lần này quái vật và cao thủ võ lâm mà liên kết lại thì mấy
miếng võ vovinam của cô bằng gãi ngứa. Linh ơi, đời mày kết thúc tại đây
sao?


Cô trân trối nhìn hai bóng người trước cửa, hix, đời mà bất công, bọn này đẹp trai thế mà lại…


Khoan.


Cô dụi dụi mát. Hôm nay mắt cô có vẫn đề gì mà lại nhìn hai thành ba
thế kia? Rõ ràng lúc đầu có hai người cơ mà sao tự dưng lòi đâu ra cái
tên cao lêu ngêu đằng sau bọn họ thế nhỉ? Mà này
trông quen quen.


“Rầm, rầm, rầm. Xèo, xèo”. Linh nghe thấy tiếng động long trời lở đất,
rồi lại tiếng xèo xèo như rán bánh bèo. Không nhìn cũng biết cả đám nữ
sinh và kim hoa bà bà đều đổ ngửa hết rồi, tiếng xèo
xèo là do bọt mép sùi ra và RAM cháy.


Hình như hôm khai giảng cũng có hiện tượng này thì phải.


Hờ, mà nhắc đến khai giảng…


“Là cậu”. Linh hét lên, ngón tay trỏ bừng bừng sát khí chỉ thẳng vào mặt hắn.


“Là cô”. Hắn chẳng vừa, gầm gào đầy phẫn nộ. Hai mắt giao nhau tại một
điểm, người ngoài nhìn vào có thể thấy sấm sét nhằng nhịt, lửa bốc hừng
hừng.


Phòng riêng của Tứ đại công tử, chiếm toàn bộ tầng trên cùng của tháp ký túc xá dành cho nam sinh mới được St Helena xây dựng.


Lý Thanh mở cửa tiến vào, gập người hành lễ và đặt trước mặt Chung một tập hồ sơ.


“Người mà cậu chủ muốn tôi tìm hiểu tên là Bùi Ngân Linh”. Lý Thanh
bắt đầu nói mà không cần nhìn tài liệu, cứ như đã học thuộc lòng vậy.


“Cô là niềm tự hào của St Helena, bảng thành tích học tập đáng kinh
ngạc, khả năng lãnh đạo và ngoại giao thiên tài. Cô ta hiện đang là hội
trưởng hội học sinh của St Helena. Được bạn bè và thầy cô
gọi là Linh bổ đầu. Cô ta có ba người bạn thân cùng là ba thành viên
còn lại của hội học sinh gồm Giang Yến Ly thư ký của hội- tiểu thư Giang
gia, Đào Diệp Trang – hội phó, con gái giáo sư tiến sĩ
Đào Đình Văn, Nguyễn Vy Mai – thủ quỹ tay violong thiếu niên thiên
tài. Bộ tứ này được cả trường mệnh danh là Tứ đại danh bổ. Ngoài ra Bùi
Ngân Linh còn là một võ sư khi mới mười ba tuổi, võ nghệ
cô ta thuộc hàng đại cao thủ trong môn phái vovinam”. Lý Thanh kết
thúc câu nói dài, đầu lại hơi cúi xuống chờ lệnh.


“Wa, St Helena hay vậy sao? Biết vậy mình cho sát nhập sớm hơn một
chút. Thật là uổng phí”. Nguyễn Hoàng Nam xoa tay đầy tiếc nuối, bên
cạnh anh Dương Thanh Phong vẫn im lặng. Từ khi cái tên Bùi
Ngân Linh được thốt ra anh dường như trôi về một quá khứ xa xăm đầy kỷ
niệm.


“Đuổi học”. Chung lạnh lùng nói, cầm chai rượu rót vào cốc và hớp một ngụm.


“Không được ạ”. Lý Thanh nói đơn giản, nhưng câu nói đơn giản này làm Chung sặc cả rượu.


“Tại sao?”. Chung nhướn chân mày, đưa tay rút tờ giấy ăn lau miệng.


“Bùi Ngân Linh được coi là biểu tượng St Helena, cô ta mang về cho
trường không biết bao nhiêu giải thưởng danh giá. Không ít các bậc phụ
huynh giàu có cho con theo học trường này, chứ không phải
gửi sang nước ngoài vì cô ta theo học ở đây. Nếu đuổi học cô ta thì
không khác gì đuổi một phần ba học sinh của St Helena cả”.


“Sợ gì chứ, trường này vẫn còn hai phần ba học sinh cơ mà, có gì phải
lo. Bảo papycocotet đuổi học cô ta đi”. Chung xua tay, lại ngả người vào
cái ghế êm ái, mắt nhắm hờ.


“Không thể được ạ”. Lý Thanh rành rọt nói từng chữ một, làm Chung tức
giận đến nỗi suýt bật ra khỏi cái ghế, mắt anh nhìn Lý Thanh sắc hơn dao
lam.


“Còn gì nữa?”.


“Tôi quên nói với cậu chủ, bố cô ta là nhà bác học đầu tiên giành giải
Nobel (cái này là bịa, ai chẳng biết là giáo sư Ngô Bảo Châu), mẹ cô ta
là đầu tàu của ngành y cả nước. Một phần ba học sinh
mới chỉ là con số tương đương, nếu tính cả số học sinh bị cha mẹ ép
hoặc muốn học cùng trường với cô ta thì chắc phải gần hết”.


“Trời ơi”. Chung nghe xong mà mặt mày xây xẩm. Chẳng nhẽ anh không còn cách nào để đối phó với cô ta?


“Thôi nào”. Nam vỗ vai Chung an ủi. “Ông có thù hằn gì với cô ả mà bức xúc thế?”.


“Đừng nhắc. Điên hết cả đầu”. Trung bực mình vò rối tung mái tóc vàng.
Sao số anh đen như cá mực thế này, tại sao sợi dây ấy lại rơi vào tay
cô ta. Làm sao để lấy lại đây? Làm sao? Làm sao????



* *



*

“Hội trưởng, đây là tài liệu chị cần”. Một cô bé nhỏ nhắn đặt tập tài
liệu trước mặt bàn làm việc của Linh. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười.


“Cảm ơn em”.


“Không có gì. Giúp được chị em vui lắm”. Cô bé cười híp mí nhìn Linh. “Bao giờ chị cần cứ gọi em. Em xin phép đi trước”.


“ừ, chào em”.


Cô bé tung tăng ra ngoài cười rất hạnh phúc.


Sau khi bóng cô bé khuất, tam đại danh bổ cũng không cần giữ hình tượng nhảy bổ vào chỗ Linh chúc đầu vào tập tài liệu.


“Xem cô bé tìm được gì nào?”. Linh lẩm bẩm mở hồ sơ và liếc vào trang đầu tiên.


Một bức ảnh in màu chiếm trọn cả trang.


Ly và Trang đang ngồi vắt vẻo hai bên bàn sock mà ngã xuống đất.


“Lý Khánh Chung. Thiếu gia tập đoàn xây dựng Đình Song. Được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam”.


Cao một mét chín mươi, nặng bảy mươi năm kilogam. Con lai, mẹ là bá
tước Victorya vương quốc Anh. Tính tình hung hăng, độc tài. Châm ngôn
sống của anh ta là: không có gì là không thể. Đai đen
Taewondo đệ nhất đẳng đai ca của Nhật Nguyệt Băng. Dưới này còn có cả
số điện thoại và nick chát nữa. Linh liếc xuống cuối trang. Không khỏi
thán phục cô bé lúc nãy, đến số điện thoại và nick chát
mà cô ta còn có được.


“Có cả mấy thứ đó cơ à?”. Ly sửng sốt dến mức mắt lòi ra ngoài. “Cô bé lúc nãy là ai thế? Chô tôi xin chữ lý.


“Tay săn đắc lực. Bố cô ta là thám tử nổi tiếng làm việc có hiệu quả.
Mấy thông tin này chỉ là muỗi nếu cô ta muốn, cô ta còn có thể tra cho
bà cả size và hiệu quần lót của anh ta. Fan cuồng của
Linh bổ đầu đấy”. Trang nói.


“Kinh điển thế cơ à?”. Ly tròn mắt hỏi.


“Ừ. Linh gật đầu. Cô đã được chứng kiến tận mắt tiềm năng của cô bé
này năm ngoái. Giở sang trang tiếp theo cô còn thấy cả bản photo giấy
khai sinh của Lý Khánh Chung nữa.


“Tên cúng cơm: Lý Khánh Chung. Nam. Sinh ngày 1/7 năm 19xx. Nơi sinh
London Anh quốc. Dân tộc Kinh, tôn giáo không, Mẹ Fenona Victorya.


“Thôi”. Mai ngắt lời Linh. “Mà bà cần điều tra hắn làm gì? Bộ hắn có thâm thù gì với bà à?”/


Linh im lặng một lúc rồi nói


“Bà còn nhớ tên cà chớn tôi kể cho các bà hôm khai trường không?”.


“Có”. Mai gật đầu. “Cái tên lái Lambogini suýt đâm vào bà lại còn gọi là cô nọ cô chai chứ gì?”.


“Cái tên nhìn như xã hội đen mà có sợi dây chuyền công chúa ý. Đấy. Chính là hắn”.


“ừ. Thế thì thâm thù huyết hải rồi. Mà bà đã trả hắn sợi dây chuyền chưa?”.


“Chưa. Vẫn đang ở nhà. Tôi nói bao giờ hắn chịu xin lỗi và xin xỏ đàng
hoàng thì tôi trả”. Linh khoanh tay trước ngực ngả người xuống cái ghế
bọc da êm ái.


“Bà làm thế là đúng”. Trang tán thành. “Tuy đẹp trai nhưng tính cách thì không thể chấp nhận được”.


“Chỉ có bà là hiểu tôi”. Linh thốt lên, nhảy tới nắm tay Trang như nắm
tay nữ thần. Trang cười điệu đàng đưa tay hất mấy ngọn tóc vic ngắn
ngủn ra sau.


“Chuyện…”.


Nói xong cả bốn đứa phá ra cười sằng sặc.


“hội học sinh”.


“Này, hôm nay tôi bị thiểu hay sao mà lại nghe thấy tiếng oan hồn gọi thế nhỉ?”. Linh ngừng cười, vểnh tai lên nghe ngóng.


“Ừ, hình như tôi cũng thiểu đến nơi rồi. Giọng nói làm gì mà nhẹ
nhàng, dịu dàng thế nhỉ?”. Trang cười làm ra vẻ rất nghiêm trọng.


Bốn đứa nhìn nhau im lặng, rồi lại phá ra cười.


“HỘI HỌC SINH”.


Tiếng cười im bặt, cả bốn đứa lấm lét đưa tia nhìn về phía phát ra tiếng gầm ghê rợi.


“Em..em…chào thầy…”. Trang nuốt cục sợ to bằng quả dừa vào trong cổ họng, run lập cập đến mức nói lắp luôn.


“Thầy…thầy tìm hội học sinh có chuyện gì ạ?”. Linh cố gắng giữ cho
giọng nói thật bình tĩnh thế nhưng nụ cười đầy ám muội kia cứ khiến cô
lo lắng, bất an. Không phải oan hồn mới phát minh ra hình
phạt mới mà hội học sinh làm vật thí nghiệm đấy chứ?


“Tôi nói cho mấy trò biết, các party của trường trong năm đều do hội
học sinh phụ trách. Quyết định được ban giám hiệu thông báo qua không
thể thay đổi. Các trò tốt nhất nên dự trù kế hoạch từ bây
giờ đi là vừa”. Rầm. Oan hồn nói xong nở nụ cười nhếch mép khiến người
ta nhìn muốn đập cho chết tươi, đóng sập cánh cửa lại rồi biến mất.


Linh, Ly, Trang và Mia nhìn nhau đầy ẩn ý.


“Á, á, á, á, á….”


“Ha Ha ha”. Chung dựa người vào gốc cây to cách phòng của hội học sinh
không xa, từ đây anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hét kinh thiên động
địa từ đó phát ra. Chắc cô ta hiện giờ đang cay cú lắm
đây, party của trường St Helena một năm đâu có ít, cô ta sẽ bị quay
như chong chóng cho xem. Hahaha.


“Bùi Ngân Linh. Cô dám động vào Lý Khánh Chung ta đây thì chỉ có con
đường chết. Khôn hồn thì trả lại cho đại thiếu gia sợi dây”. Anh đắc ý
nói, xem ra ván bài nay anh thắng rồi. Biểu tượng của St
Helena cũng chỉ có vậy thôi.


Tự nhiên ở đâu ra một đám nữ sinh xộc thẳng vào phòng của hội học
sinh, bọn họ không nói không rằng, mặt lạnh như tiền bao quanh bốn thành
viên của hội học sinh. Chung căng mắt ra nhìn, chẳng nhẽ
chuyện để hội học sinh tổ chức party gây phản đối đến mức phải giải
quyết bằng vũ lực?


“Có phải từ bây giờ hội học sinh phụ trách party của cả năm?”. Một học
sinh tóc ngắn, giọng nói lạnh lùng, gương mặt hình sự hỏi cô ta. Khakha
không ngờ anh lại có ngày được chứng kiến tận mắt clip
nữ sinh đánh nhau. Bùi Ngân Linh, lần này cô đứt rồi.


“phải”. Cô ta gật đầu. Đánh nhau đi. Đánh nhau đi.


Im lặng, im lặng và im lặng. Đến con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng
vo ve. Hai bên nhìn nhau, ánh mắt như đóng băng cả không gian xung
quanh. Chung tự nhiên lạnh hết cả người, mặc dù bây giờ
nhiệt độ đang là 35*C. Theo kinh nghiệm của anh, bầu không khí đáng sợ
thế này chứng tỏ sắp xảy ra một trận huyết chiến một mất một còn.


“Bùi Ngân Linh”. Cô gái tóc ngắn kia đột nhiên gọi cả họ cả tên cô ta lên.


“Tôi yêu bà”. Không hề báo trước, thái độ quay ngoắt từ nước mắm sang
nước tương của cô ta khiến Chung ngã ngửa. Khi đứng lên được, anh chỉ
thấy một đám nữ sinh cười nói nhảy nhót như điên. Cô gái
tóc ngắn kia ôm lấy cô ta nước mắt nước mũi tèm lem.


“Có thật không, có thật bà đứng ra tổ chức party không. Ôi tôi đang mơ à?”. Huyền ôm lấy Linh nghẹn ngào nói.


“Không bà không mơ, thật đấy”. Linh cũng ôm lấy Huyền trả lời. hai đứa
cười ra nước mắt, những đứa còn lại vừa nhảy nhót vừa hát ầm cả lên.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Apr 14, 2012 10:27 am

Chương 2: Nơi đó là bí mật
Thứ ba ngày Ox tháng Oy năm 20zz
Từ cổng trường bước vào, Linh khoan khoái hít thở bầu không khí trong
lành của trường St Helena. Bây giờ là đầu thu lại là một buổi sáng đẹp
trời, có nắng nhẹ, gió hiu hiu, chim hót líu lo. Thật là một ngày quá
tuyệt để bắt đầu năm học mới. Hơ mà không phải, hôm nay là buổi học thứ
hai rồi, buổi học đầu tiên là hôm qua. Thế nhưng mà….
Hôm qua do sự xuất hiện của tam công tử St Perter khiến cả giáo viên
lẫn học sinh của lớp 11A13 chết máy, không học hành được gì. Vậy cứ coi
như hôm nay là buổi học đầu tiên đi, dù gì cũng là ngày đẹp trời. Điềm
tốt.
Linh nhìn đồng hồ. Sớm quá 8h mới bắt đầu vào lớp, bây giờ là 6h30.
Cô còn 1h 30 phút để đi chơi. Chậc. Thực ra thì không vô duyên vô cớ mà
cô lại đến trường sớm thế.
Trong khuôn viên chiếm gần 1/3 diện tích huyện Thanh Lâm của St Helena
có một khu rừng. Trong khu rừng có một bãi cỏ rộng. Bãi cỏ này là thánh
địa của Linh, ngoài cô ra, rất ít học sinh lai vãng tới khu vực này vì ở
đây có một truyền thuyết rất kinh khủng.
Truyền thuyết kể rằng năm thứ ba St Helena nhận học sinh, bãi cỏ này
là nơi các nữ sinh rất hay lui tới. Nó rất đẹp, giống như vườn địa đàng
dưới trần vậy. Các nữ sinh mơ mộng đặt tên nó là bãi cỏ thiên đường, lúc
nào bọn họ cũng ra đó để chơi đùa, thời gian bọn họ ở bãi cỏ thiên
đường còn nhiều hơn thời gian ở ký túc xá, thậm chí học còn căng lều bạt
ngủ qua đêm ở đây.
Thế rồi đến một ngày, một nữ sinh bị mất tích một cách đầy bí ẩn. Bạn
cùng phòng của cô ta nói rằng đêm hôm trước khi cô ta mất tích đã ngủ
lại bãi cỏ thiên đường. Người đó đến đó tìm chỉ thấy cái lều và quần áo
của cô nữ sinh nọ bị xé rách tả tơi, cùng với những vệt máu loang trên
cỏ. Vô số tin đồn nổi lên, có người nói cô nữ sinh kia bị dã thú ăn
thịt, có người lại bảo cô ta bị người ngoài hành tinh bắt cóc, có người
khẳng định chắc như đinh đóng cột là cô ta bị hồn ma nào đó biến thành
bữa tối. Và còn nhiều, nhiều giả thiết kinh dị được những cái đầu đầy
trí tưởng bở đặt ra. Đáng nói hơn là những giả thuyết này lại được học
sinh St Helena rỉ tai nhau hết năm này sang năm khác, hết khóa này đến
khóa khác, hết học sinh đến học sinh khác. Kết quả là từ đó không một nữ
sinh nào dám bén mảng tới đây, bãi cỏ này rơi vào quên lãng, chỉ có
truyền thuyết về nó là cứ được lưu truyền và phát triển.
Cho đến một ngày Linh nhập trường. Ngày cô phát hiện bãi cỏ này cũng
là ngày đầu cô ở trong ký túc xá. Lúc đó Linh không hiểu sao lại tìm
được đến đây. Cô thực sự bị nơi này cuốn hút, nó rất yên tĩnh và thơ
mộng. Ban ngày có đàn bồ câu trắng hay tụ tập. Ban đêm có vô số đom đóm
phát sáng lấp lánh. Linh đã từng trốn ra khỏi ký túc xá đến căng lều,
phải công nhận một điều là rất thoải mái. Vô cùng thoải mái!
Còn về truyền thuyết ư? Linh không sợ, vì thực ra cái truyền thuyết
này vốn dĩ không phải thế, tất cả đều là do dị bản truyền miệng mà ra.
Chân tướng sự việc thì ….Hazzzz nản vô cùng. Nói ra thì mất hay nên Linh
cứ để kệ cho bọn học sinh hiểu lầm, càng tốt, để bọn chúng khỏi mò đến
thế giới riêng của cô.
Băng qua cánh rừng thưa. Linh tiến gần tới thánh địa của mình. Suốt
một năm qua, cô đã làm quen với bồ câu nơi đây, cứ mỗi lần cô đến là
chúng lại xuất hiện, mổ mổ những hạt thức ăn trên tay cô, đậu lên
vai,lên chân cô. Cảm giác chơi với chúng như vậy rất thú vị. ba tháng
hè, Linh không đến đây được, cảm thấy tội lỗi khi bỏ rơi lũ bồ câu như
thế nên hôm nay cô cố tình đến sớm, mang theo thức ăn để tạ tội với
chúng.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đập cánh phành phạch, Linh vội vàng co cẳng chạy đến.
Đứng giữa đám bồ câu trắng đang sà xuống là một dáng người cao gầy,
khuyên cương lấp lánh trên vành tai trái. Dương Thanh Phong, anh ta
đứng giữa bãi cỏ vung tay tung từng nắm thức ăn xuống đất. Đám bồ câu
vui vẻ mổ những hạt thức ăn trên tay anh ta. Ánh nắng chiếu qua vòm cây
hắt xuống thảm cỏ ướt sương khiến cả không gian bừng sáng. Dương Thanh
Phong đứng giữa vùng sáng đó, cả người anh ta như tỏa ra ánh sáng hào
quang thiên sứ. Cộng với vẻ đẹp trai vốn có của mình, anh ta làm Linh tự
nhiên thốt lên vô thức
“wow”.
“Là cậu?”. Dương Thanh Phong thốt lên đầy kinh ngạc khi Linh tiến gần tới chỗ anh ta. “Sao cậu biết chỗ này?”.
“Tôi đến đây lâu rồi”. Linh mỉm cười, cởi balo lấy ra một túi thức ăn
cho chim to. “Bọn chúng là bạn tôi”. Cô vừa nói vừa vãi thức ăn ra xung
quanh.
“Tôi tưởng sau truyền thuyết đó…”
“Tôi không tin”. Linh nói gỏn lọn, ngồi thụp xuống xoa đầu mấy con chim, chúng đứng im cho cô vuốt ve, vừa kêu gù gù khe khẽ.
Dương Thanh Phong cũng ngồi xòe bàn tay đang nắm một nắm thức ăn ra.
Lũ chim bồ câu thấy thế sà về phía anh, đậu lên cánh tay anh để mổ. Linh
tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu đến đây từ bao giờ thế? Tôi phải mất mấy tháng mới làm quen được với chúng đấy”.
Phong cười không trả lời.
Tim Linh đập lỡ một nhịp, khi anh mỉm cười thật sự rất giống thiên sứ, nụ cười ấy tỏa ra ánh nắng ấm áp, vui vẻ.
“Cậu có biết chỗ này được gọi là gì không?”. Phong tự nhiên hỏi Linh, cô giật mình điều chỉnh lại sắc mặt cho thật tự nhiên.
“Bãi cỏ thiên đường”.
Linh trả lời.
“Không phải”.
“Ừ, vậy thế là gì?”.

“Tự do”. Phong trả lời gọn lỏn, anh thích thú ngắm gương mặt ngẩn ra của cô.
“Tại sao lại gọi là tự do?”. Linh thắc mắc ngắm lại bãi cỏ với lũ chim, nó guống đường hơn là tự do.
“Bởi vì đây là chỗ duy nhất ở Helena các thầy cô không biết, đến chỗ
này có thể tránh khỏi sự giám sát của họ, cậu có thể làm bất cứ việc gì
cậu muốn ở đây”
“Tôi không tin”. Linh lắc đầu. “Chẳng có chỗ nào ở Helena này mà thầy
chiến không biết cả, thầy ấy còn đếm từng vết nứt của bức tường bao
quanh trường rồi cơ”.
“Nói là không biết thì cũng không chính xác, đúng hơn là không được
phép biết”. Phong đứng lên, rảo bước về phía lối ra, Linh cũng bắt
chiếc, tung tăng tung tẩy theo chân anh. Phong dừng lại trước đường kẻ
xanh lẫn vào nền cỏ ở gần giữa cánh rừng thưa.
“Đây là vạch phân cách, các giáo viên ngoại trừ hiệu trưởng không được
phép bước qua. Cậu không thấy là ngày trước tại sao học sinh đến đây
căng lều mà lại bình yên à?”.
“Cũng đúng”. Linh gật gù. “Nhưng tại sao lại có luật quái chiêu như thế? Vậy mà các thầy cô cũng chấp hành sao?”.
“Phải chấp hành”. Phong mỉm cười, xoa đầu Linh. “Cậu đúng là nhiều chuyện”.
Linh cảm thấy cô như vừa được thiên sứ xoa đầu ấy, cảm giác rất lạ mà
tim cô lại cứ đập thình thịch lúc anh ta chạm vào tóc cô, thế là thế
nào?
“linh, Linh. Cậu có sao không?”. Phong lay lay vai Linh lo lắng hỏi khi thấy cô đứng như trời trồng.
“Không, không sao”. Linh cười rất ngố, đáp lại ánh mắt lo lắng của Phong bằng một cái nhìn vu vơ.
“ơ, nhưng mà sao cậu lại biết tên của tôi?”.
“Kỳ nữ St Helena có ai mà không biết. Với lại Chung đã làm một bản điều tra lý lịch về cậu rồi”.
“Tên đó dám điều tra tôi sao?”. Linh hét lên, lửa bốc phừng phừng trên
đầu mắt tóe lửa. Phong thấy cảnh này không khỏi ôm bụng cười, cười
không dừng lại được.
“Sao? Cậu có thù hằn gì với Chung hả?”. Phong cuối cùng cũng dừng cười lại nói với Linh.
“Tên điên đó lái xe suýt đâm chết tôi, lại còn gọi tôi là cô này cô
nọ, dám thách đấu tôi à?”. Linh hậm hực tuôn ra một tràng được thể cô
làm một phát cục đá dưới dân bay tận đẩu tận đâu.
“Chung nóng tính nhưng nó rất tốt. Cậu nên bỏ qua cho nó”. Phong nói
nhẹ nhàng khuyên làm Linh cảm thấy mát lòng, giọng nói của anh như nước
từ từ dập tắt sự tức giận trong cô.
“Tôi sẽ xem xét”. Linh trả lời, cô không hứa hẹn gì cô sợ không thực hiện được.
“Thôi chết rồi”. Linh đột nhiên hét lên, cô tự nhiên trở nên vội vã,
chạy ngay về chỗ bãi cỏ, nhặt cái túi rồi chạy như điên ra khỏi khu
rừng. Phong chạy theo vừa chạy vừa hỏi.
“Sao thế?”.
“Tôi nghe thấy tiếng trống, báo giờ tự quản rồi”. Nói xong Linh thục
mạng chạy. Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là tiết của Kim Hoa bà bà, cô
mà đến muộn thì không biết sẽ đi đến đâu về đâu nữa.
Phong dừng lại, mỉm cười lắc đầu.
“Em vẫn như xưa”.


PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Apr 14, 2012 10:27 am

“Ketttttt”.
“Lên xe”. Phong thò đầu ra khỏi cửa xe, ngoắc Linh. Cô vừa kịp hoàn
hồn, chẳng kịp suy nghĩ nhảy vào luôn (xe này là xe mui trần)
“Cậu sao lại được chạy xe trong trường?”. Linh sau khi đã an vị quay sang hỏi Phong. Anh không trả lời, mà chỉ nói một câu
“Thắt đai an toàn vào”. Rồi nhấn ga phi như điên, bụi bay mù mịt đằng sau.
Với tốc độ lái xe kinh hoàng của Phong, Linh đến lớp vẫn còn thừa
thời gian. Cô và anh thong thả đi lên lớp tít tận tầng ba khu giảng
đường.
“Cậu lái xe bạt mạng thật”. Linh rụt đầu lè lưỡi nhớ lại lúc cô liếc nhìn đồng hồ chỉ tốc độ: 200 km/h.
“Lần đầu tiên tôi lái xe như vậy đấy”. Phong thản nhiên nói, Linh
nghe mà rùng mình, vậy mà lúc nãy cô trao mạng sống cho anh đấy.
“Mọi lần tôi đi toàn 250”.
“hả”. Linh há hốc mồm, nuốt nước bọt ực một cái. Lần sau có cho tiền
cô cũng không lên xe của cái tên này nữa. Chết như chơi!
“Đùa thôi”. Phong bật cười trước bộ dạng như ngố tàu của Linh, đưa tay xoa đầu cô rối bù.
“Ấy”. Linh trề môi lấy mấy ngón tay cào cào mái tóc rối, quay mặt đi
để che hai gò má ửng hồng. Mỗi lần Phong chạm vào cô, cô cảm thấy rất
lạ: ấm áp, an toàn vô cùng.
Phong mỉm cười vu vơ, thực sự anh chưa bao giờ lái xe như vậy, chỉ
vì lo cho cô bị muộn học, mà chân cứ nhấn ga, chẳng biết là bao nhiêu
nữa. Nhưng mà thấy gió tạt vào mặt rát rát, chắc tốc độ kinh khủng
lắm.
“À, đừng nói cho ai biết chỗ đó nhé”. Linh đột ngột lên tiếng khi mặt đã trở lại bình thường.
“Ừ”. Phong gật đầu cái rụp.
Linh vui vẻ nhảy chân sáo vào lớp.
“Hello”. Cô vẫy tay chào Mai, Trang và Ly quăng cặp lên bàn nhảy vào
chỗ. Chưa kịp hàn huyên tâm sự gì với ba đứa bạn thân thì một giọng
nói thanh nhưng đầy mỉa mai lại vang lên.
“Cưa sừng làm nghé, St Helena toàn bò cái”.
Ngay lập tức hàng chục con mắt hình viên đạn chĩa về phía Lý Khánh
Chung. Linh bật cười khoan khoái, gì chứ lòng tự tôn của nữ sinh St
Helena cực kỳ cao. Quyết tử cho học viện quyết sinh. Cho dù là thần
tượng nhưng chỉ cần xỉ nhục trường thì tất cả sẽ có kết cục là chết
không biết nguyên nhân
“Vậy sao? Chẳng phải cậu đang học cùng lớp với bò cái à? Ấy, Chung
đại thiếu gia sao trí óc cậu kém thông minh hơn cả bò cái thế?”. Lịnh
phản đòn, giọng nói lên cao hết mức có thể, nghe như Chaien hát
opera.
Cả lớp được một trận cười no bụng ngay đến cả Dương Thanh Phong và
Nguyễn Hoàng Nam ngồi bên cạnh cũng phải phì cười. Lý Khánh Chung tức
đến độ nghiến răng kèn kẹt, mắt vằn lên tia máu đỏ, mũi xì ra khói.
Hắn như con bò điên nhảy xổ về phía Linh, định quyết đấu một phen sống
mái với cô thì….
“Cả lớp đứng”. Lớp trưởng hô, Linh răm rắp đứng lên, còn tên Lý Khánh Chung kia thì ngớ người đứng như trời trồng giữa lớp.
Kim hoa bà bà bước vào, nhìn thấy hắn không ở chỗ của mình mà lại
đứng giữa lớp, liền nở một nụ cười chim sa cá lặn, dịu dàng hỏi hắn.
“Lý Khánh Chung, sao trò không về chỗ?”
Hắn chưa lịp trả lời Linh đã nhanh nhảu nói:
“Thưa cô bạn Lý Khánh Chung đứng đây để xung phong lên bảng kiểm tra
miệng đấy ạ. Bạn ấy sợ cô gọi người khác nên đứng ở đây luôn. Cô đừng
phụ lòng bạn ý.”
Kim Hoa bà bà cười khanh khách ra dấu ngoắc hắn lên bảng, giở sổ điểm ra.
“Các trò nên học tập bạn Chung, đầu năm mới cô sẽ khuyến mại cho mấy
đứa. Nào Lý Khánh Chung, trò làm cho tôi bài tập 3 trang 8”
Nhìn hắn cay cú lên bảng mà Linh suýt sặc nước bọt chết, phải cố
gắng lắm mới nhịn được cười để giở quyển sách giáo khoa ra. Bài 3 trang
8. Há há há, bài này là dành cho học sinh giỏi, cái kiểu học hành
dưới 8,5 trung bình môn còn khuya mới làm được.
Lý Khánh Chung, mi muốn đấu với ta ư? Tu thêm 1000 năm nữa nhá.
“Khóa cửa xong xuống ngay văn phòng biết chưa? “ Trang quăng cho
Linh chùm chìa khóa lớp rồi dặn dò, à mà không ra lệnh mới đúng
“ Ừ’’. Linh lười biếng gật đầu . Hội trưởng hội học học sinh mà phải đi khóa cửa lớp thế này sao? Bất công
“ Tôi sang văn phòng đoàn có tí việc . Nhớ đấy, công văn chất trên
bàn bà chờ ký cốp cao đến tận trần nhà rồi kia kìa’’. Trang lại ra vẻ
chị cả dặn dò đủ thứ . Linh xua tay đuổi Trang như đuổi tà
“ Rồi rồi biết rồi. Đi đi nhanh lên’’
Còn lại mình Linh. Cô thu dọn nốt sách vở rồi ra ngoài, khóa cửa
trước sau cẩn thận. Đang định đi trả chìa khóa thì . . . .
“Oái. Giật hết cả mình”
Thì ra tên Lý Khánh Chung đứng ở cầu thang từ bao giờ giương đôi mắt màu xanh lá lên nhìn Linh
“ Cậu muốn gì ?’’. Linh bắt đầu trước , cô còn bao nhiêu việc , không có thời gian đôi co với con bò điên này .
“ Muốn cô trả lại sợi dây cho tôi. Chấm hết ai đi đường nấy. Tôi với cô nước sông không phạm nước giếng OK "
“ Tôi đã nói đến bao giờ cậu chịu xin lỗi và xin xỏ tôi đàng hoàng
thì tôi sẽ trả’’. Linh nhắc lại lời mình nói hôm khai giảng , cô định
quay người đi thì hắn nhanh như cắt đã nhảy tới chặn đường.
“Tránh ra”. Linh lạnh lùng nói giọng trầm thấp đáng sợ. Bình thường
nếu là học sinh St.Helena nghe giọng cô thế này là cụp đuôi chạy thẳng
rồi đây. Sao tên này cứ trơ mặt không biết điều thế nhỉ ?
“ Cô cần bao nhiêu ?’’. Hắn đột nhiên hỏi một câu vớ vẩn làm cho Linh – bộ óc thiên tài của stHelena cũng chẳng hiểu gì
“ Bao nhiêu cái gì?” Linh hỏi lại, bộ tên này học văn mà không biết đặt câu hỏi cho có đầu có đuôi sao?
“ Cô cần bao nhiêu tiền ?’’
Linh suýt ngất . Tên này nhìn mặt mũi sang sủa , cao ráo, đẹp trai mà sao ngu thế không biết
“ Tiền á?’’ Linh cưới khẩy, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ pha kinh tởm. “ Cậu có đủ tiền cho tôi không?’’
“ Cô cần bao nhiêu?’’ Hắn hỏi lại , mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào
Linh bật cười vang khắp hành lang
“ 10 triệu USD” Cô ra giá , mặt hắn không hề biến sắc nhưng hai hàm
răng nghiến chặt , sâu trong đôi mắt xanh lá là ngọn lửa bừng bừng.
“ Nếu không có thì xin lỗi tôi đi . Chẳng nhẽ lời xin lỗi của cậu đáng giá hơn 10 triệu USD?’’
“ Không bao giờ”. Mặt hắn bây giờ nhăn như khỉ và tỏa ra khí lạnh thấu xương
“ Tôi sẽ đưa tiền cho cô. Khi đó nhớ trả lại sợi dây cho tôi”. Hắn
quay người bước đi. Linh xanh mặt vội vàng đuổi theo chặn trước mặt hắn
rụt rè hỏi
“ Cậu sẽ đưa tiền cho tôi thật à”
Hắn không nói gì, nhìn cô như kiểu đọng vật không hiểu tiếng người
“ Tôi đùa thôi”. Linh cười hề hề , gãi gãi đầu
“ Cậu mà làm thật chắc tôi sống không yên mất. Thế này nhé, cậu giúp
tôi làm ba việc , tôi sẽ trả lại cậu sợi dây. Thế nào ?’’
“ Cô, nói thật chứ?’’ Hắn nhìn Linh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ . Gì chứ? Chẳng nhẽ mặt cô không đáng tin đến vậy sao ?
“Thật”. Linh gật đầu xác nhận “ Có cần làm bản cam kết không?’’
“ Không cần.’’ Hắn nói luôn không cần suy nghĩ.
“ Vậy giao ước nhé.’’ Linh nháy mắt toan bỏ đi thì bị hắn nắm tay
kéo lại, cô giật mình theo bản năng tự vệ tung một cú đấm trúng ngực
hắn làm hắn bay xa 2m
“ Ấy, xin lỗi . Có sao không?’’ Linh chạy đến hỏi thăm. Cú đấm lúc
nãy không nhẹ , cô biết điều đó. Nhìn mặt hắn vẫn nhăn như khỉ đột ăn
gừng thế kia cơ mà
“ Có sao không?’’. “Cô hỏi hay nhỉ . Con gái con đứa mà ra tay mạnh
thế ?’’ Hắn vừa đứng dậy vừa quắc mắt nhìn Linh . Cô cười thản nhiên
như không.
“ Coi như đền bù vụ cậu lái xe suýt đâm chết tôi, thế là nhẹ đấy.
Sao, còn gì nói luôn.” Linh sốt ruột nhìn đồng hồ. Cô còn bao nhiêu
việc mà tên này cứ cù cưa mãi , bực cả mình.
“ À, tôi hiểu rồi . Yên tâm tôi nhất định không bắt cậu giết người
cướp của hay chụp ảnh sex đâu mà lo. Nhưng tôi cần thời gian suy nghĩ
nên cứ từ từ mà đợi.’’ Linh vừa chạy xuống cầu thang vừa nói để hắn
không kịp giữ cô lại , cứ câu giờ thế này đến tối cô cũng không thu dọn
được đồ đạc vào kí túc xá mất.
Còn lại mình Lý Khánh Chung ở hành lang, anh bất chợt cười to.
Bùi Ngân Linh ơi là Bùi Ngân Linh , cô tưởng tôi sẽ trả cô 10 triệu
USD thật sao? Mới dùng có chút mẹo mà đã mắc lừa rồi. Đúng là đồ bò
cái.
Nhưng mà nếu cô ta không đưa ra điều kiện thì chắc anh cũng phải bứt
ruột lôi tiền ra mất. Sợi dây đó là gia bảo của dòng họ , được truyền
từ đời này sang đời khác, nếu đích tôn dòng họ Lý cầu hôn mà không có
nó coi như con dâu không được chấp nhận . Vậy thì nếu cô ta không trả,
anh phải sống độc thân cả đời sao? Không được, ba việc thì ba việc ,
anh không thể chịu đựng chăn đơn gối chiếc cả đời.
“ Ôi trời ơi. Cái gì thế này”. Linh hét toáng lên khi bước vào văn
phòng . Bây giờ không phải là một núi nữa mà là ba núi thư chất chồng
lên nhau. Bên cạnh đống thư là ba đứa bạn của cô đang thoăn thoắt xé
thư, đọc thư. Biết Linh tới mà bạn chúng không thèm ngẩng đầu lên , vẫn
tiếp tục bóc thư.
Linh đi tới bên quả núi nhỏ, gẩy gẩy mấy cái phong bì. Lại là mấy lá
thư xin thành lập fanclub. Có điên không vậy, khủng bố tinh thần à?
“ Bà còn không nhanh mà ngồi xuống , giải quyết xong đống này còn
đống kia nữa kìa”. Trang đưa mắt về góc phòng. Còn một chồng tài liệu
cao gần một mét chất ở đó.
“ Kia là cái gì?’’. Linh sờ sệt liếc về phía đó, không đoán nổi là cái gì.
“Mới mang từ đoàn trường về đấy. Bản thống kê chi tiết các hoạt động
ngoại khóa và các cuộc thi đấu thể thao, văn nghệ trong năm nay”.Trang
nói, thảo nào lúc nãy nó nói có việc ở văn phòng đoàn, hóa ra...
“Thôi, mấy bà dừng lại cho tôi.”Linh thở dài, giật từ trong tay mấy đứa bạn ra đám đơn thư.
“Không cần lằng nhằng, cầm tiệt các fanclup đặc biệt của tứ đại công
tử. Mai, thông báo lên loa luôn đi, bà lựa lời viết cho khéo, đừng để
đụng chạm đến ai là được. Còn đống thư này đem trả lại toàn bộ về các
lớp.”Linh vòng ra góc phòng ôm chồng tài liệu để lên bàn, bắt đầu từ
tập trên cùng.
“Này, có cần thẳng thừng như thế không ? Nhỡ đâu đám fan cuồng của
bọn chúng...ứ ứ.”Ly bỏ qua từ cuối cùng nhưng ai cũng hiểu.
“Không lo, bọn họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần không cho thành lập
fan clup chứ có cấm không được hâm mộ đâu. À mà thôi, đừng thông báo
lên loa, dán thông báo trước mỗi lớp ấy. Nói rằng nếu cứ tiếp tục gửi
thư đến hội học sinh thì sẽ bị cấm tham gia party.”
“Được rồi, đợi tôi 10’ sẽ có thông báo.”Ly gõ tạch tạch trên bàn
phím máy tính, chư đến 10’ mẫu thông báo đã được đặt trên bàn Linh.
“Tốt, dán luôn đi.” Linh gật đầu rồi đưa lại để Ly đi photo xong thì kéo Mai đi dán luôn.
“Linh này, chuyện bà với tên Lý Khánh Chung đó ra sao rồi ? Lúc nãy
tôi thấy hắn đợi bà ở hành lang, không phải quyết chiến rồi đấy chứ
?”Trang đi đến bên bàn Linh ôm một nửa chồng tài liệu về bàn mình,
tiện miệng hỏi.
“Thỏa thuận rồi.” Linh lơ đãng trả lời, quăng tập tài liệu sang
chồng không chấp nhận.” Đúng là yêu sách, ai đời bảo nam nữ 2 bên thi
đấu thể thao với nhau, St Helena thua là cái chắc. Bí thư đoàn trường
có hâm không vậy?” Linh lẩm bẩm, rút tập hồ sơ tiếp theo rồi lại dán
mắt vào.
“Thỏa thuận gì?” Trang tò mò hỏi:
“Thỏa thuận hắn làm cho tôi 3 việc thì tôi sẽ trả lại sợi dây. Đi thăm quan ở kinh thành Huế 2 ngày 1 đêm. Thấy sao?”
“Duyệt. 3 việc gì?”
“Chưa nghĩ ra. Từ từ sẽ nghĩ”
“Ừ.”
Văn phòng chìm vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng giấy sột soạt, quăng tài liệu bồm bộp và tiếng kí giấy xoèn xoẹt.
“Kha kha. Bấy lâu nay đổ mồ hôi sôi nước bọt cho hội học sinh cũng
đáng. Ya.” Linh quăng vali nhảy xổ lên cái ghế sofa ở phòng khách, duỗi
người thoải mái.
“Thôi đi cô, tiền bố mẹ chúng ta góp vào cả. Răng lợi gì?” Ly ngồi
sang ghế đơn bên cạnh, ngả người thư giãn.” Nhưng phải công nhận là
thoải mái. Tự do muôn năm.”
“Xin nàng, Giang đại tiểu thư, cô có biệt thự sang trọng không thèm
về đến đây ở kí túc xá với bọn nay. Bà có bị hâm không?” Trang gõ đầu
Ly 1 cái rồi ngồi ghé lên tay vịn ghế của Ly.
“Biệt thự gì? Nhà tù thì có.” Ly nhăn mặt rùng mình.” Chỉ có ở đây
với mấy bà là sướng nhất.” Ly ôm chầm lấy Trang mà lắc mà lay. Linh nằm
dài trên ghế vắt tay lên trán suy ngẫm.
“Vụ vũ hội bà tính sao?” Tự dưng Trang hỏi làm Trang giật mình, quên mất đấy, suýt quên.
“Tôi tính rồi.” Linh bật dậy, ngồi khoanh chân trên ghế.” Thế này
nhé, ta sẽ gộp vũ hội khai giảng và dạ hội hóa trang vào làm 1. Tổ chức
vào Hallowen gọi là... Ừm cái này tôi chưa nghĩ ra.” Linh gãi đầu
thú nhận.
“Dạ vũ hóa trang.” Mai từ trong phòng đi ra, cầm 1 túi hạt hướng dương to đùng, “Ăn không?” Mai chìa ra.
“Còn phải hỏi.” Cả 3 đứa đồng thanh, chụm đầu lại xâu xé món khoái
khẩu. Trong lúc tí tách cắn hướng dương, Trang vẫn không quên nhiệm vụ.
“Thế bà định làm cái dạ vũ đấy như thế nào? Phải nhanh chân lên, Hallowen cách đây hơn tháng thôi đấy.”
“Tôi tính rồi, hôm đó ngoài vũ hội ta sẽ tổ chức 1 cuộc thi. Lớp nào
chiến thắng sẽ được thưởng 1 chuyến du lịch, cặp đôi được bình chọn là
công chúa và hoàng tử hóa trang cũng sẽ có phần.” Linh cười ranh
mãnh viễn tưởng buổi dạ vũ trang hiện ra rõ mồn một.
“cuộc thi gì?” 3 đứa kia dừng ăn, chăm chú nhìn Linh.
“Cuộc thi...” Linh bí mật xách dép, chuẩn bị sẵn tinh thần.
“...Bí mật.” Nói xong cô chuồn thẳng, chạy ngay vào phòng đóng cửa
lại, không quên hốt theo 1 đống hướng dương. Gì chứ món này thì không
thể quên.
“Linh mở cửa ra, nói cho bọn tôi biết nhanh lên.” Ly ỉ ôi bên ngoài, đập cử ầm ầm.
“Bà có ra đây không thì bảo, không thì đừng trách tiô ra tay tàn ác. Ra đây mau.” Trang gầm gào đe dọa.
“Cứ từ từ rồi sẽ biết, nóng vội làm gì.” Linh vừa thư thả cắn hướng
dương vừa nói vọng ra, 3 đứa bên ngoài vẫn không ngừng gào thét năn nỉ
kèm dọa dẫm.
“Có về không thì bảo, tôi cấm cửa dạ vũ bây giờ.” Ngay lập tức mọi tiếng động im bặt. Linh mỉm cười. Biết điều đấy.
Căn phòng kí túc xá mà trường phân cho hội học sinh thực chất là
tầng trên cùng của kí túc xá. Tầng này chỉ có duy nhất 1 phòng, trong
phòng này là 4 phòng nhỏ cho 4 người và một phòng khách với tiện nghi
đầy đủ. Thực ra không dưng mà ban giám hiệu lại tốt thế, chẳng qua bố
của Ly đấu không lại cô con gái cứ nằng nặc đòi ở kí túc xá lại không
muốn con gái cưng chịu khổ nên bỏ tiền ra xây thêm tầng này. Nhờ vậy
mà Trang, Linh và Mai được hưởng ké.
Căn phòng của Linh không rộng lắm nhưng so với các phòng kí túc khác
thì hơn 1 trời 1 vực, giường có chăn ga gối đệm hàng hiệu, bàn học có
giá sách hoành tráng, có bàn phấn trang điểm, tủ quần áo, cửa sổ rèm
trắng tinh lại có WC riêng. Quá tuyệt.
Nhưng mà có 1 điều...
Đối diện cửa sổ, đập thẳng vào phòng Linh là tầng trên cùng của ký
túc xá nam . St Helena cũng thật kỳ lạ. Ai đời xây khu ký túc xá của
nam và nữ ngay sát nhau , cách nhau chưa đầy 5m. Biết đâu có tên dê
xồm nào đó nửa đêm lọ mọ sang khu ký túc xá nữ thì làm thế nào? Mà cửa
sổ phòng Linh lại thẳng ngay một cái cửa sổ của bên đó. Ngộ nhỡ . . .
.Cũng may mà có cái rèm cửa chứ cửa kính trong suốt như không thế này.
Chẹp. Nguy hiểm lắm.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sat Apr 14, 2012 10:28 am

“ Này, mới sáng sớm mà sao mặt bà cứ phờ phạc thế kia?’’ Ly vừa nói vừa
đưa cho Linh ổ bánh mỳ, cô vẫn còn buồn ngủ, lơ mơ nhận lấy, lơ mơ
cắn, lơ mơ nhai rồi nuốt. “ Hôm qua thức khuya quá. Oáp.’’ Linh đưa
tay che cái ngáp dài. “ Cho tôi xin cốc cà phê.’’
“ Thôi đi cô , hôm qua cô uống hết nửa hộp rồi còn gì . Uống đi cho
tỉnh táo.’’ Trang đặt trước mặt Linh một cốc nước đá , vẻ mặt không
bằng lòng.” Bà tự hành xác vừa thôi, ai bắt thức đến 3h sáng làm
gì.’’
“ Cố nốt ý mà.’’ Linh cười cười . Sau khi uống nước đá cô cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
“ Này Ly, bà soạn thảo lại chỗ này cho tôi nhá. Chỗ nào không cần
tôi gạch bút đỏ rồi đấy. Bà chỉ cần gõ lại rồi in ra gửi sang chỗ thầy
Hùng là được.’’ Linh mở cặp sách lấy tập tài liệu quăng cho Ly , nhá
nốt miếng bánh cuối cùng rồi khoác cặp đến lớp.
“Tứ đại danh bổ.’’ Vừa bước chân đến lớp đã có tiếng người gọi
phía sau. Linh quay đầu lại , hóa ra là một nam sinh . Tin tức cũng
lan nhanh thật, đã biết nhóm này gọi là tứ đại danh bổ rồi đấy.
“Có . . . có đánh nhau.’’ Nam sinh kia vừa chạy đến nơi , thở hổn hển nói.
Mặt Linh tối sầm lại . Có đánh nhau ư ? Từ khi cô nhận chức
hội trưởng đến nay , không một học sinh nào dám đánh nhau , ít nhất là
cô không biết , cho dù có thậm thù thế nào cũng không dám . Vậy mà
nay lại có kẻ dám ngang nhiên đánh nhau trong trường. Giỏi, giỏi lắm.
Linh lao vun vút về chỗ nam sinh kia vừa báo . Ly, Trang và
Mai cũng xách dép chạy theo sau . Để ta xem ngươi là tên nào.
Từ xa Linh đã thấy một đám người tụ tập tại một góc sân bóng.
Là một đám nam sinh, bọn chúng đang ra sức đánh , đấm, đá một nam sinh
khác đang nằm dưới đất. Đứng gần đó là một nữ sinh đang khóc lóc kêu
gào thảm thiết nhưng bọn chúng vẫn không nhừng đấm đá. Nam sinh kia cố
gắng chọi lại nhưng có một mình lại yếu thế nên bị thương khắp người ,
mặt mũi sưng vù, bê bết máu.
“ Dừng lại.’’ Tiến thét không to lắm nhưng đanh thép và cứng
rắn . Lũ nam sinh kia dừng tay, quay ra ngơ ngác nhìn . Cô nữ sinh thấy
Linh như thấy phật sống liền chạy lại nắm tay Linh giọng nấc nghẹn .
“Linh . . . cậu. . . cứu cậu ấy.’’ Là Lan, học sinh 11A10.
“Yên tâm.’’ Linh nói, gỡ tay cô bạn ra, đẩy về sau cho Ly và Mai dìu. Cô tiến đến gần gần đám nam sinh xuống giọng hỏi.
“Các cậu đang làm cái gì thế?’’ Giọng cô không thể hiện cảm xúc
gì. Cứ đều đều nhưng lại khiến đám nam sinh hùng hổ lúc nãy tái mặt.
Bọn chúng chư kịp nói gì thì ở đằng sau đã có người lên tiếng.
“ Tôi chư nói các cậu dừng lại. Tiếp tục cho tôi.’’ Giọng nói thản
nhiên như kiểu hỏi “ăn cơm chưa’’ Linh đưa mắt về phía phát ra tiếng nói
, đám nam sinh tự động rẽ ra tránh ánh mắt cô.
Đằng sau đám nam sinh ấy là một người đang ngồi trên ghế đá, anh
ta dửng dưng nhìn Linh , khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạo báng.
Ngay lúc này đây, Linh chỉ muốn cầm dép phi thẳng vào cái bộ mặt
khinh khỉnh ấy.
“Hóa ra là cô.’’
“Ra là cậu.’’ Linh bắt chiếc đúng điệu cười của hắn: cái nhếch
mép khinh bỉ. “Tại sao cậu đánh bạn học ở trong trường ?’’
“Thấy ngứa mắt, sao, cô có ý kiến gì ?’’ Hắn đứng lên từ từ đi về
phía Linh . Lúc đi qua nam sinh kia hắn còn cố tình đá một cú làm anh
ta bất tỉnh. Linh quay sang, hiểu ý, Trang lừ mắt khiến bọn nam sinh
sợ mà dẹp sang một bên, đi tới đỡ cậu học sinh nam kia về phòng y tế.
“ Đứng lại.’’ Hắn quát. Trang hơi giật mình dừng bước.
“ Đi trước đi. Để tôi.’’ Linh trấn an Trang. Cô tiến tới đứng trước mặt hắn.
“ Cậu là học sinh mới nên chưa biết nội quy. Tôi nói cho cậu
biết. St Helena cấm học sinh đánh nhau , các cậu đến trường tôi thì tốt
nhất đừng nên vi phạm nội quy. Lần này tôi tha cho cậu . Nếu lần sau
để tôi bắt gặp thì đừng trách tôi.’’
“ Cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi ? Nói cho cô biết, từ
trước đến nay chỉ có tôi ra lệnh cho người khác thôi. Hiểu không ?’’
“Được, nếu cậu muốn thử thì cứ việc. Tôi sẵn sàng.” Linh nói xong
thì quay người bỏ đi, không nói thêm 1 lời nào nữa. Giỏi lắm Lý Khánh
Chung, cậu muốn thì tôi xin chiều, chẳng phải ngẫu nhiên mà Bùi Ngân
Linh này trở thành hội trưởng hội học sinh ngay trong năm lớp 10.

3 ngày sau đó.
“Hội trưởng, vụ đánh nhau thứ 10 của Lý Khánh Chung: đối tượng là 1
học sinh nam lớp 10A4 do vô tình xô phải anh ta mà bị đánh.”
Linh im lặng không nói gì. Cô suy nghĩ một lát rồi mở ngăn kéo lấy
một vật trông như lá bài màu đen đặt trên bàn. Cậu học sinh kia nhìn
thấy nó mặt cắt không còn hạt máu, mồ hôi rịn ra trên thái dương lắp
bắp.
“Có… nhất thiết… cần nó… không ạ?”
“Cần.” 1 từ của Linh mà gần như khiến cậu học sinh ngất xỉu. Cô cầm
con dấu đóng cốp 1 hình đầu lâu bằng mực trắng lên dòng chữ mạ vàng
trên tấm thẻ, bên dưới có dòng chữ viết bằng loại mực đỏ đề tên Lý
Khánh Chung.

Sáng sớm ngày hôm sau trên tấm bảng tin trước khu giảng đường của St
Helena có một điều khác lạ. Nữ sinh đầu tiên đến lớp ngất ngay tại chỗ,
lay thế nào cung không tỉnh. Chỉ một thời gian ngắn phòng y tế vốn
rất rộng rãi trở nên chật chội hơn bao giờ hết. Số học sinh bị ngất xỉu
lên tới hơn hai chục người.
Không khí ở khu giảng đường tràn ngập mùi chết chóc, các học sinh
len lén nhìn nhau thì thầm bí mật. Không chỉ có học sinh, các thầy cô
nhìn thấy “vật thể lạ” cũng giật mình lắc đầu tiếc thương cho cái tên
được viết trên đó.
Tứ đại danh bổ đến lớp. Linh đi đầu, sau cô là Trang, Ly và Mai. Các
học sinh khác nhìn thấy Linh như thấy Diêm Vương hiện hình, nhanh
chóng lủi về lớp, cả dãy hành lang hun hút không có lấy một bóng người,
đến ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có. Im ắng đến ghê rợn.
Linh không lên lớp ngay, cô cùng tam danh bổ trở về văn phòng của
hội học sinh. Sau khi chốt cửa cẩn thận Linh quay ra nhìn 3 đứa bạn
đang khoanh tay chờ đợi.
“Muốn giải thích gì không ?”Trang hất hàm hỏi.
“Không.”Linh cứng họng trả lời.
“Không hối hận ?”Ly nhướn mày hỏi.
“Ừ”Linh gật đầu.
“Vậy thì...”Mai đến bên Linh, đặt tay lên vai cô.
“Cho hắn biết sự lợi hại đi. Hahaha.”
“Hahaha.”
“Hahaha.”
Tứ đại danh bổ cười như được mùa bắp cải. May mà cửa đã chốt, rèm đã buông nếu không thì...
“Lý Khánh Chung, ngươi dám coi thường lời ta nói. Để xem ngươi có
còn bình thường sau đêm nay không.”Linh nghiến răng kèn kẹt, mắt nhìn
lấy tấm ảnh của hắn treo trên tường. Chính giữa mặt hắn đã bị đóng
dấu hình đầu lâu, bên cạnh tấm ảnh ấy còn có một tấm ảnh khác của 1 nữ
sinh, tuy không có dấu đóng nhưng lại có 1 cái phi tiêu cắm chính giữa.

Cô cầm phi tiêu, nhằm thẳng mặt hắn.
“Phập.”Phi tiêu cắm giữa trán. Đằng sau Linh, Ly cũng vừa bắt điện thoại.
“Chuẩn bị đi. WAR đen, chiện đầu lâu và phi tiêu.”
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sun Apr 15, 2012 6:05 pm

“Nhìn thấy chưa ? Lần này có cả chiện dấy.”

“Thấy rồi, chiện hình đầu lâu,WAR đen, vậy chắc chắn là có phi tiêu rồi.”

“Kinh khủng thật. Lần đầu tiên thấy sử dụng hình phạt này.”

“Thật là đáng thương cho tên đó.”

“Đáng thương gì ? Cho chết, ai bảo dám thách thức tứ đại danh bổ.”

“3 ngày mà, 10 vụ đánh nhau. Năm ngoái có 1 vụ mà đã bị dằn mặt WAR đen phi tiêu rồi.’’

“Hội trưởng cực kỳ ghét dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Hơ hơ xem ra hôm nay tên này đứt rồi.”

Từ bãi đỗ xe đi vào, Lý Khánh Chung không khỏi ngạc nhiên. Bầu không khí hôm nay u ám đến kỳ lạ, đi đến đâu cũng thấy một đám người đứng túm năm tụm ba bàn tán xôn xao. Nhưng lúc anh đi qua thì im bặt. Tự nhiên Chung có linh cảm bất an. Cô ta ba hôm trước đã nói sẽ không nương tay nếu anh ta tiếp tục đánh nhau. Ba hôm nay anh tổng cộng đã đánh mười người mà người nào cũng phải nhập viện. Để xem cái cụm từ không nương tay của cô ta ra sao.

“Anh Chung, anh Chung. . . . ”. Tên đàn em đắc lực của anh

“Có chuyện gì?”

“ Anh bị dán WAR rồi.’’ Hắn dường như thở không ra hơi, mặt xanh lét. Chung không nói gì, lạnh lùng bước đi. Bùi Ngân Linh , rốt cuộc cô cũng ra tay rồi hả. Để xem.

“ WAR là hình thức kỷ luật của St Helena. WAR có ba loại, mỗi loại được phân ra nhiều cấp khác nhau tùy theo mức độ nặng nhẹ của lỗi vi phạm. WAR trắng thường được dùng cho các hình phạt như dọn vệ sinh, quét sân trường, cắt cỏ. Đây là loại nhẹ nhất. WAR vàng chỉ hình phạt cấm túc. Còn WAR đen , đây mới là lần thứ hai nó xuất hiện nên chưa rõ lắm.’’ Lý Thanh kết thúc báo cáo , hơi cúi đầu chờ lệnh. Chung ngồi trong lớp dựa người vào tường , chân vắt chữ ngũ, mắt nhắm hờ, hai tai đeo phone.

“ Vậy cái thẻ mà hội học sinh dán cho tôi có ý gì.’’

“ Tấm thẻ đó . . .’’ Lý Thanh ngập ngừng , mặt hơi biến sắc. “ Đó là hình phạt cao nhất ở đây , WAR đen, chiện đầu lâu và phi tiêu.’’

“ Có ý gì?’’

“ Cái đó thì tôi không biết. Vì đây là lần đầu tiên xuất hiện hình thức này. Ý nghĩa của nó e rằng chỉ có hiệu trưởng và hội học sinh biết thôi.’’

Chung suy nghĩ một lúc rồi lôi từ trong túi ra cái điện thoại , ấn một dãy số.

“ Bố Lý, con đây.’’

“ Ừ, biết rồi, con gọi ta để hỏi về cái WAR đen của con chứ gì?’’

“ Hì hì, chỉ có bố hiểu con nhất. Cái đó là cái gì thế ạ.’’

“ Ta không thể nói được. Nhưng con nên chuẩn bị tinh thần đi, cái đó không phải đùa đâu.’’

Nói xong câu dó ông cúp máy thở dài.

“ Chung à, lần này pappy không cứu được con rồi.’’

“ Hơ.’’ Chung nhìn cái màn hình điện thoại tối om mà tức sôi máu. Được, khỏi cần pappy giải thích, con đang chờ đây , xem cô ta giở trò gì. À mà cũng nên cẩn thận một chút , pappy đã nói thế rồi.

“ Bụp. Chúc mừng.’’ Nam từ đâu chui ra cầm ống pháo giấy phụt tung tóe khắp lớp học. “Ông vừa nhận được WAR đen hả, lại còn có cả chiện nữa cơ à? Chúc mừng, chúc mừng.’’ Nam chạy vòng quanh Chung, luôn miệng chúc mừng như niệm thần chú.

“ Thôi nào Nam.’’ Phong đến từ bao giờ, ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung. Nam cũng không đùa nữa, ngồi vào chỗ chéo ở trên.

“ Ông làm gì mà để bị dán WAR thế hả? Lại còn WAR đen, chiện đầu lâu phi tiêu nữa chứ.’’

“ Hừ, các ông cũng biết rồi cơ à?’’

“ Trời ơi, cái thẻ hiên ngang trước trước khu giảng đường, đập thẳng vào mặt, không muốn cũng phải nhìn thấy.’’

“ Cái đấy là cái gì? Ông có biết không ? Tôi mới gọi điện cho bố Lý hỏi nhưng mà bố bảo là không nói được.’’

“Ừ, bố không nói được đâu, hình phạt này là cơ mật, không ai được biết nhưng nghe đồn là rất kinh khủng và biến thái.’’ Nam gật gù, đột nhiên lôi từ trong túi ra cái đồng hồ quả quýt. “Giờ G đã điểm, thôi bye bye. Phong đi thôi’’.

Phong ngước nhìn đồng hồ, mỉm cười nói

“Bọn tôi đi đây. Thượng lộ bình an bảo toàn mạng sống nhé.’’

“Ơ kìa, đi đâu đấy ?’’ Chung nói xong thì cả lớp bắt đầu đếm ngược.

“10 . . . 9 . . . 8. . .7. . .6. . .5 . . 4. . . 3. . 2. . .1

9h đúng, không xê dịch dù chỉ là một giây. Có năm nữ sinh mặc võ phục màu trắng đi vào trong lớp 11A13, sát khí kinh người. Các học sinh khác biết điều đứng tránh hết sang một bên, nhường đường cho đội quân áo trắng. Không mất nhiều thời gian , bọn họ đã bắt được Chung, kéo xềnh xệch xuông bảng tin trước khu giảng đường.

‘‘ Woa, huy động cả câu lạc bộ võ thuật cơ à ? Kinh điển thật’’

‘‘ Đáng thương, Chung công tử ơi. Hixhix.’’

‘‘ Không biết còn sống sót sau đêm nay không ?’’

‘‘ Bỏ tôi ra.’’ Chung giằng ra khỏi hai người đang kẹp hai bên mình nhưng không thể thoát ra nổi. Có phải nữ sinh không đây, sao tay cứng như thép thế không biết.

‘‘ Im lặng .’’ Cô nữ sinh đi sau Chung lạnh lùng nói, không chỉ Chung, cả đám học sinh xôn xao cũng im bặt không dám hé môi nửa lời. Ơ, mà khuôn mặt này quen quen, hình như là. . . .

Thôi chết rồi quán quân Karate thiếu niên cấp quốc gia.

Chung cay đắng nhìn lại phía sau thở dài. Đáng nhẽ anh phải biết cô ta theo học trường này chứ. Thế là hết đường chạy rồi. Không hiểu con nhỏ Linh đó bày trò gì mà huy động cả cô ta thế này ?

Trước bảng tin, Linh cùng Trang, Ly và Mai dàn thành một hàng ngang chờ đợi. Tất cả học sinh của St Helena đều đã đổ hết xuống sân trường, các thầy cô cũng bỏ dạy đứng trước cửa phòng hội đồng chờ dợi.

Lý Khánh Chung đã được đưa tới. Linh nhìn hắn, mặt không biểu lộ chút cảm xúc.

‘‘ Lý Khánh Chung , học sinh lớp 11A13 mới từ St Helena chuyển tới.’’

‘‘ Phải.’’ Hắn nhếch mép cười. Để ta xem , ngươi cười được đến bao giờ.

‘‘ Trong ba ngày qua cậu đã đánh bị thương 10 học sinh, vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường. Hôm nay, hội học sinh kỷ luật cậu bằng hình thức phạt cao nhất. Cậu có ý kiến gì không?’’

‘‘ Không.’’ Hắn thản nhiên nói. Được lắm Lý Khánh Chung, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ phải không , hôm nay cho ngươi nếm mùi hình phạt biến thái nhất St Helena .

‘‘ Được, hình phạt của cậu sẽ kết thúc vào 6h sang ngày mai, còn bây giờ.’’ Linh rút trong túi ra một cái phi tiêu.

“ Action’’

Phi tiêu cắm phập vào chính giữa thẻ WAR trên bảng tin. Đội quân áo trắng được lệnh liền tiến đến ép sát hai bên lôi Lý Khánh Chung về phía khu nhà ở tít đằng sau khu ký túc xá. Tứ đại danh bổ đi đằng sau , mặt vẫn lạnh lùng như tiền. Các học sinh tò mò cũng bám đuôi để xem thực hư tấm thẻ WAR đen chiện đầu lâu.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by PhuongTuMinh Sun Apr 15, 2012 6:06 pm

Khu nhà này vốn là khu nhà thể chất cũ nhưng bây giờ bị bỏ hoang, thực ra cũng không đến nỗi xập xệ lắm, tạm thời vẫn còn sạch sẽ , chắc chắn. Linh chọn chỗ này vì nó tương đối rộng lại kín , xa khu có nhiều người nên nửa đêm mà nạn nhân có thét gào thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai . kaka.

Nhìn Lý Khánh Chung bị đẩy vào không thương tiếc , Linh bật cười , đóng sập cửa lại , rút chìa khóa ra. Mấy học sinh tò mò bám đuôi rụt rè hỏi.

“ Hội thưởng , hình phạt chỉ có bị nhốt trong này thôi sao?’’

“ Không. Cái kinh dị còn ở trong đó cơ.’’ Trang vui vẻ trả lời.

“ Cái gì thế ạ ?’’

“ Ma, xác chết hay là chuột, gián, rắn rết?’’ Và số giả thuyết được đưa ra. Tứ đại danh bổ và đội quân áo trắng chỉ cười.

“ Gay.’’ Linh thốt lên một từ

Đám học sinh sợ xanh mặt hét ầm lên rồi bỏ chạy mất dép.

“ Á á á á á . . . . . . . Tránh xa tôi ra . . . Bụp. . . Hự .’’

Tiếng hét kinh dị như xé toạc màng nhĩ. Linh nhìn đám bạn cười như điên dại, ôm nhau mà cười, cười lăn lộn.

“Này, đừng có mà manh động. Toàn cao thủ cả đấy. Hahaha” Huyền – đội trưởng đội quân áo trắng nói vọng vào nhưng hình như cái tên Lý Khánh Chung đã động vào tổ kiến lửa rồi.

“Yeah” Cả 9 đứa đập tay ăn mừng thì thấy tiếng đập cửa uỳnh uỳnh từ bên trong.

“Bùi Ngân Linh. Tôi giết cô. Mau mở cửa ra.”

“Hình phạt của cậu kết thúc lúc 6h sang mai. Cho đến lúc đó bọn tôi sẽ không mở cửa. Cứ từ từ mà tận hưởng đi. Hahaha.”

Trước khi bỏ đi Linh còn nghe thấy giọng xăng pha nhớt vọng ra từ bên trong.

“Honey, xinh quá ta, cho anh hôn 1 cái nào.”

“Anh 1 cái.”

“Anh 1 cái…”

Cô không nhịn được lại bật cười, với tay vào trong túi rút ra cái điện thoại.

“Chị à, em đây. Chị đừng quá tay nhé nếu không hắn thành xăng pha nhớt thì chết em. Dạ, dạ, vâng. Chào chị.

Linh cúp máy, ung dung trở về văn phòng hội học sinh. Lý Khánh Chung, ta đã nói mà không nghe, ngươi muốn chết thì ta đây sẵn sàng đưa ngươi xuống Âm ti.

A, suýt quên, cần thông báo việc này với một người.

Linh mở nick yahoo, đúng là thần giao cách cảm, người cô cần nói chuyện cũng đang online.

- Đại ca.

- Ừ, tiểu muội.

- Nói cho đại ca biết hôm nay đã có người tu đủ 10 kiếp để được nhận hình phạt của huynh rồi. Thấy sao?

- Thật không?

- Thật.

Bên kia không thấy trả lời. Linh trố mắt nhìn.

- Ê, đại ca, không phải bị thích khách đâm lén chết rồi đấy chứ?

Vừa gõ xong thì cô nhận được 1 file âm thanh từ bên kia. Linh mở ra nghe.

Tiếng cười kinh dị như trong phim ma đột ngột cất lên khiến Linh giật nảy mình ngã từ trên ghế xuống đất. Cô giật tai nghe ra gõ như đập gạch xuống bàn phím.

- Muốn dọa chết em hay sao hả?

- Không có, thể hiện cảm xúc thôi mà hehe.

- May mà bây giờ là 10h sáng đấy nhá; 10h đêm thì anh đến dọn xác em đi là vừa.

- Sao???

- Khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân bị thủng màng nhĩ, vỡ động mạch não, đứt tĩnh mạch tim mà chết.

- Ừ, anh sẽ gửi quan tài từ bên này về. Cô yên tâm, anh rất có gu thẩm mĩ, nhà mới của cô sẽ đẹp nhất Việt Nam. Kaka.

- Thôi, đừng có rủa em. Bao giờ anh về?

- Sắp rồi. Anh out đây. Bye.

Đèn nick tắt ngóm, Linh nản tận cổ cũng thoát nick luôn. Chán ông này thật, nói out là out ngay được.
PhuongTuMinh
PhuongTuMinh
Nhân Dân trong sáng
Nhân Dân trong sáng

Tổng số bài gửi : 21
Join date : 10/03/2012
Age : 28

Về Đầu Trang Go down

Phong Linh Vũ Nhật Empty Re: Phong Linh Vũ Nhật

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết